PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 264

Tôi vội chạy lại nhìn, sư phụ phóng to một bức ảnh chụp. Trong ảnh là
đường núi tuyết phủ trắng mênh mông, chỉ thấy một mảng tuyết trắng,
chẳng có gì khác.

“Tuyết đấy ạ.” Tôi trêu chọc sư phụ.

Sư phụ trừng mắt lườm tôi, nói: “Trong tuyết có dấu vết loáng thoáng, nhìn
kỹ đi.”

Tôi lại nhìn chằm chằm vào màn hình. Không phải chứ, phóng to ra, nhìn
kỹ vào, đúng là có thấy cái gì đó thật.

Trong ảnh chụp, giữa mặt đất phủ đầy tuyết, lờ mờ có thể thấy một đường
thẳng lõm xuống, in vào bề mặt gập ghềnh.

“Cái này… là gì nhỉ?” Đầu óc tôi nhanh chóng hoạt động, “Hay là vết bánh
xe?”

“Đúng!” Sư phụ thấy ý kiến của tôi giống với thầy, lập tức tỏ vẻ hứng thú,
“Tôi cũng biết đó là vết bánh xe. Bánh xe đi trên đường tuyết sẽ để lại dấu
vết, sau đó tuyết rơi xuống sẽ không thể nhìn rõ nữa. Nhưng mắt thường
không thấy rõ, không có nghĩa là phóng to ảnh chụp sẽ không thấy gì!”

Tôi cũng hào hứng theo, gật đầu nói: “Chứng tỏ máy ảnh được cấp trên
trang bị cho quá xịn.”

Sư phụ không để ý tới suy nghĩ lạc đề của tôi, thầy nói tiếp: “Nhìn kỹ xem,
vết bánh xe này là hai đường song song, nếu là một đường lúc đi, một
đường lúc về thì rất khó song song với nhau, vậy nên…”

“Nên đó là xe đẩy tay!” Tôi cướp lời. Sư phụ nói: “Đúng, dùng xe đẩy tay
để chuyển xác!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.