PHẾ ĐÔ - Trang 415

cảm thấy xúi quẩy vì đã gặp phải chuyện này. Cô hất tay Hồng Giang ra,
ngồi xuống ghế sa lông, tiện tay cầm tờ báo giở ra trước mặt, vừa xem vừa
nói:
- Bỉ ổi! Bỉ ổi!
Hồng Giang nói:
- Chị ơi, em cầu xin chị chớ nói việc này với thầy Điệp và cô Thanh.
Liễu Nguyệt đáp:
- Lúc này sao mở miệng cứ ngọt xớt thế, ai là chị của anh? Khỏi cần
nói dối thầy Điệp cô Thanh, việc của tôi đã xong đâu. Ở nhà quê gặp
chuyện thế này, đàn ông đàn bà phải xé hai thước vải điều đem biếu, không
thì người đó xúi quẩy, huống hồ tôi còn là con gái.
Hồng Giang liền rút từ ngăn kéo đưa cho Liễu Nguyệt một xấp tiền. Cô
bảo:
- Bịt miệng tôi đấy hả?
Hồng Giang nói:
- Chị Nguyệt ơi, nếu chị không lấy, em không yên tâm. Em biết mỗi
tháng chị chẳng được bao nhiêu, sau này có chuyện gì, chị cứ đến tìm em.
Em nói thế nào tuyệt đối làm như thế!
Liễu Nguyệt nói:
- Tôi không nhận số tiền này, nếu anh sợ tôi không nhận không yên
tâm, thì ngày mai anh đem nó gởi vào ngân hàng, rồi đưa phiếu gởi cho tôi
là xong. Thầy Điệp có đến đây không?
Hồng Giang đáp:
- Ngày mai em sẽ đưa phiếu gửi tiết kiệm cho chị. Chị hỏi thầy Điệp
phải không? Thầy Điệp không đến đây.
Liễu Nguyệt lại hỏi:
- Anh có biết gần đây thầy Điệp đi sáng tác ở đâu không?
Hồng Giang đáp:
- Em không biết.
Liễu Nguyệt định đi, song đã đến gần giường kéo chiếc khăn trải giường
một phát, nói:
- Cho tôi nhìn xem vị này là ai nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.