PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1195

Vượt qua kết giới của Ẩn Thế đại lục, Dương Thiên trong phút chốc xuất
hiện tại nhà Triệu Vũ Hinh.

Từ trên cao nhìn xuống, một lão già mặc áo xám, đang đứng trước của

nhà nàng bấm chuông cửa. Hai mắt Dương Thiên xoẹt qua một tia sát khí:

- Kim Đan sơ kỳ, hắn đến nhà của Triệu Vũ Hinh là có mục đích gì? Mặc

kệ, chắc chắn không phải chuyện tốt. Nếu đã đến rồi thì nên vĩnh viễn ở lại
đây đi.

Thân hình Dương Thiên lóe lên rồi xuất hiện ngay phía sau lưng lão giả,

nhẹ nhàng điểm một ngón tay vào cổ hắn. Lão giả hai mắt tối sầm lại, cả
người mềm oặt như một cọng bún ngã xuống đất. Dương Thiên đưa tay đỡ
lấy hắn, cả hai lập tức biến mất.

Triệu Vũ Hinh nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa vội vàng chạy

ra. Nhìn quanh một hồi không phát hiện ai, nàng nhíu mày:

- Chẳng lẽ lại là bọn trẻ con trong sớm phá phách sao?

Lúc này, Dương Thiên đã trở về nhà, hắn tiện tay ném lão giả xuống sàn

nhà. Cong ngón tay búng nhẹ một cái, lão giả từ trong cơn mê tỉnh lại. Còn
chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người lão giả đã co rúm lại, từng thớ thịt
hằn lên từng vết ngấn như bị một thứ gì đó bóp chặt. Hắn cố mở miệng để
nói nhưng không được.

Dương Thiên tiến lại tủ lạnh rót một ly nước rồi kéo ghế lại ngồi trước

mặt lão giả.

- Nói, ngươi tìm đến nhà của Triệu Vũ Hinh là có mục đích gì?

Lão giả miệng há to, không phát ra được âm thanh nào. Dương Thiên

đưa tai lại gần:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.