- Ngươi sợ ta đổi ý?
Bị Dương Thiên đọc được ý nghĩ, Hạo ca định phủ nhận, nhưng suy nghĩ
một lát lại gật đầu:
- Đúng vậy, ta với ngươi chỉ là người lạ từng gặp mặt, đến bạn bè cũng
không tính. Vì ta mà đắc tội một trong thập đại gia tộc…
- Ngươi nói không sai, bất quá có một điểm ngươi đã nhầm lẫn.
- Việc gì?
Dương Thiên cười:
- Ta làm việc này không phải vì ngươi, chỉ vì ta cảm thấy có hứng thú
với chuyện cướp cô dâu mà thôi.
Hạo ca nhìn qua Tiêu Chính Long, thấy hắn mỉm cười:
- Thiếu gia làm việc theo sở thích, hắn ưa thích, đó chính là lý do tốt
nhất. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, thiếu gia đã hứa giúp ngươi, chắc chắn sẽ
không đổi ý. Ta đã từng nói với ngươi, thập đại gia tộc trong mắt thiếu gia,
chỉ là một đám ô hợp.
Dương Thiên không nói gì, yên lặng rót một tách trà đưa lên miệng
uống. Dường như chợt nhớ ra điều gì, hắn liền nói:
- Hạo ca, ta gọi ngươi là Tiểu Hạo được chứ?
- Dương thiếu cứ tùy ý.
- Tiểu Hạo, ta chợt nhớ ra, tối nay ta có cuộc hẹn với một vị khách đặc
biệt. Hắn sẽ đưa chúng ta đến tổng bộ của Khai Quang chơi đùa một
chuyến.