PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1706

Dược Lăng không tiếp tục nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn nắm lấy tay

Dương Thiên. Trong đầu suy nghĩ về nơi muốn đến. Một cơn gió nhẹ
thoảng qua, Dược Lăng cảm thấy cả người nhẹ đi, cảm giác như đang bay,
rất thoải mái. Đúng lúc này, giọng nói của Dương Thiên vang lên:

- Mở mắt ra đi, chúng ta đã đến nơi rồi.

Hai mí mắt Dược Lăng dần hé mở, cuối cùng là trừng to, miệng há hốc

vì kinh ngạc. Nàng lúc này đang xuất hiện trong một căn hẻm nhỏ, đối diện
bên kia đường chính là cửa tiệm tạp hóa, nơi nàng và những con tin kia bị
bọn cướp tấn công và bắt giữ. Nhưng chỉ mới trôi qua vài phút, không,
Dược Lăng cho rằng còn chưa tới 1 phút, Dương Thiên đưa nàng đến đây
bằng cách nào. Phải biết, từ nơi này, bọn cướp phải mất hơn 1 ngày bỏ chạy
liên tục mới đưa bọn họ đến trạm thu phí kia, ít nhất cũng vài trăm km a.

Dương Thiên đứng ở bên cạnh, đắc ý nói:

- Thế nào, ta vẫn luôn giữ lời, vậy mà có người lại không tin tưởng.

- Ngươi làm cách nào…

- Đây là bí mật, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, bất quá không phải là

bây giờ.

Dược Lăng là một nữ nhân thông minh, biết cái gì cần hỏi, cái gì không

cần hỏi. Vậy nên nàng cũng không tiếp tục truy vấn chuyện này.

- Cảm ơn ngươi đã đưa ta về đến đây. Giờ ta sẽ gọi người đến đón, ngươi

cũng nên trở về lo việc của mình đi.

- Ách, ta vất vả đưa ngươi về đây, ngươi đến một ly nước cũng không

mời đã muốn đuổi ta đi.

Dược Lăng mỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.