PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1946

Điên cuồng qua đi, tiểu Thần Sư hai mắt trừng to, không tin nổi chuyện

vừa xảy ra. Dương Thiên vẫn hoàn hảo vô khuyết, đến quần áo cũng không
dính chút bụi nào, mỉm cười nhìn nó:

- Chơi đủ chưa?

Tiểu Thần Sư im lặng một lúc, từ trong miệng phát ra giọng nói non nớt:

- Thả ta ra, thứ đó ta không cần nữa.

Dương Thiên lắc đầu:

- Không phải ngươi nói là được. Nhìn xem, căn phòng này đã bị ngươi

phá hủy, bồi thường thiệt hại phải đến hàng trăm triệu cực phẩm linh thạch.
Ngươi bồi nổi sao? Chỉ bằng đi theo ta, khoản nợ này sẽ được xóa bỏ.

Dương Thiên rất vô sỉ tăng giá trị của căn phòng này lên vô số lần để

chèn ép. Tiểu Thần Sư mới sinh, truyền thừa ký ức còn chưa tiếp nhận trọn
vẹn, ngây thơ hỏi:

- Hàng trăm triệu, hình như rất nhiều.

Dương Thiên ném ra một viên đá màu trắng về phía nó:

- Đây là một viên cực phẩm linh thạch. Hàng trăm triệu viên như vậy,

ngươi nói có nhiều hay không.

Tiểu Thần Sư không nói lời nào, há miệng nuốt trọn. Vẻ mặt thèm

thuồng nói:

- Nếu ngươi có hàng trăm triệu viên thế này, ta đồng ý đi theo ngươi.

Dương Thiên trợn mắt, tức giận mắng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.