PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 2168

- Về Lưu Ly, ta nghĩ các ngươi cũng đã biết nàng, vậy thì bỏ qua đi.

Trước tiên là Vương Vận, nàng là…

Dương Thiên một hơi kể lại tất cả, từ cách hắn và các nàng gặp gỡ, quen

nhau như thế nào. Vẻ mặt bốn người trải qua đủ loại cảm xúc. Ngạc nhiên
có, đồng cảm có, kinh hãi có, tự ti cũng có. Trong những nữ nhân kia, có cả
những người bình thường cho đến địa vị cao siêu. So với bọn họ, bốn người
cũng không tìm ra được điểm gì nổi trội. Kể cả Tần Tuyết hay Diệp Linh,
hai người được cho là có địa vị rất cao, khi so với Tô Nguyệt Nhi hay Nam
Cung Băng Vân đều không đáng nhắc tới.

Thấy vẻ mặt chán nản của các nàng, Dương Thiên vội an ủi:

- Các ngươi yên tâm, đối với ta, tất cả mọi người đều bình đẳng. Tiền tài,

danh vọng, quyền lực chỉ là phù du.

Câu nói của Dương Thiên không mang lại tác dụng quá lớn. Tâm trạng

của bốn người cũng không khá hơn là bao. Nếu như có chút lợi thế, sau này
gặp mặt sẽ dễ nói. Nhưng địa vị của những người kia cao hơn quá nhiều,
cho dù đám người Tần Tuyết chấp nhận họ, chắc gì bọn họ đã đồng ý chấp
nhận các nàng.

Bầu không khí có chút nặng nề, Dương Thiên nhìn xem thời gian, đã hơn

6 giờ tối. Khi nãy hắn huyên thuyên hơi nhiều. Nghĩ đến cuộc hẹn với Lưu
Ly, Dương Thiên nói:

- Hôm nay đã có khá nhiều việc, ta nghĩ các ngươi cũng đã mệt mỏi. Để

ta đưa các ngươi về.

Bốn người tùy ý gật đầu, tâm trạng không tốt, bọn họ chỉ muốn về nhà để

từ từ suy nghĩ. Dương Thiên đưa tay ra hiệu, Tiêu Chính Long đứng ở góc
phòng liền lấy điện thoại ra nói vài câu, sau đó đi lại mở cửa.

Dương Thiên chống tay lên bàn, đứng dậy nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.