Vẻ mặt Tiêu Vũ cứng lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi nuốt lời?
Hai người còn lại lập tức đứng về hai bên, ngăn chặn lối thoát của
Dương Thiên. Bộ dáng giống như chỉ cần một lời không hợp sẽ động thủ.
Dương Thiên phất tay:
- Các ngươi không phải đối thủ của ta.
Một người lên tiếng:
- Lần trước là do ngươi đánh lén, bọn ta không tin là cả ba người cùng
tấn công cũng không làm gì được ngươi.
Dương Thiên trực tiếp bỏ qua hắn mà nhìn sang Tiêu Vũ:
- Ngươi muốn đánh?
Tiêu Vũ cắn răng, do dự không nói. Hắn không dám chắc ba người bọn
họ có thể chiến thắng Dương Thiên. Nhưng thuốc giải kia liên quan đến
tính mạng của ba người bọn họ, không đánh lại cũng phải đánh.
Đối với những tên ít trải sự đời này, Dương Thiên dễ dàng đoán được
bọn hắn đang nghĩ gì. Đem hết dược liệu bỏ vào túi trữ vật, Dương Thiên
cười nói:
- Bây giờ các ngươi ngồi đợi ở đây. Ta đi một chuyến trở về sẽ đưa thuốc
giải cho các ngươi.
Trông thấy Dương Thiên định bỏ đi, Tiêu Vũ vội chắn trước mặt hắn:
- Ngươi đã lừa bọn ta một lần. Bọn ta dựa vào cái gì để tiếp tục tin
ngươi?