PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 24

Có chút cảm khái, tiến vào ngồi đối diện với lão nhân, đặt nửa miếng

ngọc bội trên bàn. Lão nhân hai tay run rẫy cầm lấy nửa miếng ngọc bội.
Đưa tay lên cổ kéo xuống 1 nửa miếng ngọc bọc có phần tương tự. Ánh
sáng lóe lên, cuối cùng ghép thành một cái hoàn chỉnh ngọc bội. Lão nhân
lời nói có chút nghẹn giọng:

- Không sai, gia tộc ta đợi ngươi cũng đã mấy trăm năm, tính đến ta đã là

đời thứ 6. Cuối cùng cũng đợi được rồi.

- Ta cũng không phải là các ngươi ân nhân, ta chỉ là hậu bối của hắn.

Mang theo miếng ngọc bội này đến nhờ ngươi giúp đỡ vài việc thôi.

- Không! Tổ tiên đã giao lại. Bất kì ai cầm ngọc bội đến tựu là ân nhân

của chúng ta. Bất kể ngươi muốn gì chúng ta đều đáp ứng. Còn nữa, tổ tiên
còn để lại một khoản tiền rất lớn gửi tại ngân hàng, cụ thể bao nhiêu ta
không biết. Đây là tiền bán những đồ vật trước kia giữ lại.

Dương Thiên rất vui mừng, hắn biết mình không nhìn lầm người. Cũng

không cần khách khí nữa:

- Việc đó để sau lại nói. Trước mắt có việc cần Vương lão giúp đỡ. Ta

theo sư phụ trên núi tu luyện từ bé. Bây giờ xuống núi ngoại trừ ngôn ngữ
những thứ khác đều không rõ. Cần Vương lão giúp ta một chút.

- Không vấn đề gì. Vậy ngươi trước tiên ở lại đây. Ta sẽ dạy ngươi hết

thảy

- Vậy việc này phiền lão nhân gia rồi.

- Không việc gì, đây là chuyện ta phải làm đấy.

Thấy Vương lão dường như có việc gì muốn nói mà cứ ngập ngừng.

Dương Thiên lập tức nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.