PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 3338

Một gói thuốc nổ đã kích hoạt, việc ngăn cho nó bùng phát ra còn khó

hơn việc giữ mình không bị thương. Dù Long Chiến Thần đã vận dụng
pháp tắc khống chế đến mức cực hạn vẫn khó tránh khỏi bị một vết thương
nhỏ. May mắn, huyết nhục của tên kia vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, xem như
không lãng phí công sức hắn đã bỏ ra.

Long Chiến Thần lạnh lùng nhìn Dương Thiên:

- Một con chuột nhắt mà thôi cũng dám nói như vậy với ta. Khi nãy vốn

đã phát hiện ra ngươi, nếu không phải bận truy đuổi tên kia, lúc này ngươi
đã không còn mạng để nói những lời này. Nhưng thật không ngờ ngươi lại
đoạt lấy đống Long Lân kia, tự tìm đường chết không thể sống a.

Dương Thiên phất tay:

- Đừng cho rằng ta không biết gì, ngay từ đầu các ngươi đã không muốn

để bất kỳ người nào thoát khỏi nơi này. Ta nói có đúng không?

Long Chiến Thần mỉm cười:

- Đúng thì đã sao? Sai thì thế nào? Đối với một kẻ sắp chết như ngươi

chuyện đó có quan trọng hay không?

Dương Thiên lắc đầu:

- Cũng không hẳn. Bởi vì kẻ phải chết ở đây là ngươi chứ không phải ta.

Long Chiến Thần hơi ngạc nhiên rồi cười to:

- Ngươi muốn dựa vào tu vị Đại Thừa trung kỳ của mình giết ta? Việc

này so với việc ta bị tên Đại Thừa trung kỳ kia làm bị thương còn đáng
cười hơn.

Dương Thiên đứng dậy, lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.