PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 507

để hoàn thành nhiệm vụ, có ai làm sát thủ lại thoải mái vui đùa như hắn
sao?

Dương Thiên đi qua hành lang, bước đến trước cửa một căn phòng. Nghe

thấy bên trong có rất nhiều người đang nói chuyện liền dừng lại lắng nghe
một lát:

- Ngươi nói xem, lão đại chơi đùa nàng xong có thể để lại cho chúng ta

một phần hay không?

- Ngươi không phải không biết. Lão đại tuy đã lớn tuổi nhưng thân thể

vẫn tràn trề tinh lực a. Một đại mỹ nhân khó gặp như vậy, làm sao lại có
phần của chúng ta.

- Thật đáng tiếc. Chỉ được nhìn mà không được ăn. Thân hình đó, vóc

dáng đó. Nếu không phải tận mắt thấy nàng từ trường học đi ra, ta chắc
chắn sẽ không tin nàng chỉ là nữ sinh cấp 3.

Dương Thiên cảm thấy đã nghe đủ rồi, Hoa Thất làm người hắn cũng

biết được một hai. Không ngờ thực tế còn tồi tệ hơn rất nhiều lần, những
tên thuộc hạ này cũng không có kẻ nào tốt đẹp. Đã như vậy, các ngươi cùng
nhau xuống địa ngục đi, coi như giúp đỡ Diêm Vương dễ làm sổ sách.

Dương Thiên mở cửa bước vào, đám người kia bị giật mình. Nhưng

cũng kịp phản ứng rất nhanh, từ dưới chân bàn lôi lên mấy khẩu súng. Một
tên chỉ súng vào Dương Thiên, hỏi:

- Ngươi là ai, ta tại sao chưa từng gặp ngươi.

Dương Thiên bật cười:

- Các ngươi đúng là chưa từng gặp ta, nhưng ta lại là người cuối cùng

các ngươi được gặp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.