PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 951

- Ngươi xem, đây có thể gọi là ăn cháo đá bát hay không.

Hắn mất công chạy đến đây cứu chữa cho cha nàng, vậy mà một câu nói

của hắn nàng cũng không thèm nghe cho hết. Thực sự quá khinh người mà.
Dược Nam nhìn dáng vẻ đáng thương của Dương Thiên, không hiểu tại sao
lại cảm thấy rất thoải mái. Hắn giả vờ cảm thông, bước đến vỗ vai Dương
Thiên:

- Không sao. Ta tin họ sẽ không quên ơn ngươi. Chỉ là vui mừng quá nên

tạm thời không chú ý mà thôi.

Nghe vậy, Dương Thiên cũng được an ủi phần nào. Không để Dương

Thiên đợi lâu, Lưu Ly đã chạy ra:

- Dương Thiên, tại sao cha ta vẫn chưa tỉnh lại.

Dương Thiên trợn mắt:

- Ngươi xem đây là phẫu thuật lấy một mẫu kim bị găm trong ngón tay ra

hay sao. Ta vừa mới chữa trị xong, hắn sao có thể tỉnh lại ngay được.

Lưu Ly thấy Dương Thiên tức giận, biết mình hơi kích động quá nên

điều đơn giản như vậy cũng quên mất, tỏ vẻ hối lỗi:

- Thật xin lỗi, là do ta kích động quá nên không nghĩ được nhiều như

vậy.

- Được rồi. Dược Nam, ngươi kêu người đến kiểm tra tình hình bệnh

nhân rồi thông báo cho hai mẹ con nàng. Ta về trước.

Vừa đi được vài bước, Dương Thiên đã bị Lưu Ly gọi lại. Trong lòng

hắn không khỏi đắc ý, như vậy mới đúng kịch bản a. Vừa rồi chỉ là một sai
sót nhỏ mà thôi. Giả vờ làm mặt lạnh đi tới:

- Ngươi gọi ta có việc gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.