Mạnh Phù Dao đột nhiên bay vọt lên không.
Nàng vỗ tay, chẳng thèm quay đầu lại mà lao vút về phía trước, lá trúc
xung quanh đột nhiên phát ra âm thanh "Soạt!", đồng loạt bắn về phía sau!
Lá trúc bay đi một đoạn thì nhất loạt cong lại, "Soạt" một tiếng, bắn
ngược trở về, tựa như thiên đao vạn châm cuồn cuộn lao về phía lưng Mạnh
Phù Dao.
Mạnh Phù Dao trượt đi như cá bơi, rồi tung mình xoay tròn trong không
trung, nàng đưa tay ra hút lấy đám lá trúc tím tím vàng vàng vào ống tay
áo, để mặc chúng chìm nổi, tủm tỉm cười nhìn bóng nhỏ màu hồng kia,
"Thái Nghiên, không ai dạy ngươi nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Thái Nghiên thò đầu ra từ phía sau lưng Diêu Tấn đang cứng đờ, gương
mặt nhỏ trắng ngần phiếm hồng, tóc chải kiểu già dặn, ngắm kiểu gì cũng
không thấy hợp tẹo nào, nàng ta cau mày nhìn Mạnh Phù Dao, nói: "Nam
nữ trên thế gian này đối với ta mà nói đều giống như nhau, giun dế cả
thôi!"
"Vậy hả?" Mạnh Phù Dao kinh ngạc thốt lên, "Vậy thì Thái Nghiên à, lẽ
nào bây giờ ngươi đang ôm eo kiến, đến vai kiến ngươi còn không dựa vào
được sao? Ngươi thật quá mức nhỏ nhắn mà."
Thái Nghiên liếc xéo nàng, "Ngươi đang mắng ta có đúng không? Không
ai nói với ngươi rằng, những kẻ mắng ta đều phải trả một cái giá như thế
nào à? Còn nữa ngươi nói ta cao không bằng gã này, ta giết gã thì chẳng
phải gã sẽ thấp hơn ta ư?"
Mạnh Phù Dao lập tức xuất đao!
Trong lúc Thái Nghiên vừa mới nói mấy từ "Ta giết gã" thì Mạnh Phù
Dao đã rút Thí Thiên ra, ánh đao màu đen lóe lên chĩa thẳng về phía nàng
ta.