"Huynh!" Thập nhị Hoàng tử dừng chân, hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh
Phù Dao, lại oán hận nhìn thoáng qua Thập nhất Hoàng tử, xách quần hùng
hổ bước đi, làm các vị quan viên một đám ồ à.
Mạnh Phù Dao mỉm cười, dù bận vẫn ung dung nghịch móng tay, phất
phất tay, đám người Kỉ Vũ xuống ngựa, ôm tới một hộp lớn.
Cái hộp rất lớn, đồ bên trong dường như cũng không nhỏ, lúc thị vệ ôm
tới còn có tiếng va chạm, quan viên Toàn Cơ nhìn chằm chằm cái hộp kia,
đều đoán cái vị được phong tước vị của tam quốc, nghe nói giàu nứt đố đổ
vách Mạnh vương này sẽ tặng dạng lễ vật gì?
"Thập nhất Hoàng tử khách khí như vậy, tại hạ có cũng phải có lại."
Mạnh Phù Dao cười: "Có điều lễ mọn không đủ thành kính, xin vui lòng
nhận cho."
Sắc mặt Thập nhất Hoàng tử hòa hoãn hơn rất nhiều, mỉm cười nói:
"Không dám nhận trọng lễ của hai vị."
Hắn ta vì để thể hiện lòng coi trọng, đã tự mình ra mở hộp quà cực lớn
kia ra trước mặt mọi người.
Nắp hộp mở ra, một mùi thối giống như không phải thối, mang mùi máu
nồng đậm lẫn với thứ mùi kỳ quái lập tức vọt ra không có gì che đậy.
Thập nhất Hoàng tử sắc mặt đại biến, một quan viên lễ bộ đứng cạnh hắn
ta chao đảo, lặng lẽ ngã uỵch xuống, một vài người đằng sau nhanh chóng
tiến đến đỡ, lúc đỡ người ánh mắt vô tình lướt qua, lập tức buông hai tay
xông ra ngoài, sau đó liền nghe thấy tiếng nôn ọe bên ngoài phòng.
"Bốp!" Lễ bộ quan viên xui xẻo không ai đỡ đụng đầu trên đất.
Một đám người biến sắc nôn mửa, Mạnh Phù Dao mỉm cười.