PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 189

Lời vừa thốt ra vả tửu lâu đều kinh ngạc, yên lặng như tờ. Ngay sau đó,

tất cả mọi người đều động loạt cười phá lên. Mọi người nhao nhao chen
chúc muồn nhìn rõ cô gái làm chuyện kinh hãi thế tục này, ở tửu lâu Kinh
thành Thái Uyên lại thằng thắn tiêu bố theo đuổi nam nhân, thuận tiện ghé
mắt xem nam nhâm diễm phúc may mắn tràn trề kia là ai.

Mạnh Phù Dao mỉm cười, cảm thấy cô gái nhỏ này và Chiến Bắc Dã

đúng là một cặp trời sinh. Đột nhiên nhìn thấy Diêu Tấn lén la lén lút lẻn
vào, nàng ra hiệu cho hắn, nhưng mặt Diêu Tấn liền biến sắc, lắc đầu nguầy
nguậy.

Nãng khẽ ngơ ngác, nhìn cô bé này giống như là người nước Phù Phong,

muỗn bảo Diêu Tấn len lén xem cô bé có mang theo Thông Hành Lệ hay
không. Không ngờ Diêu Tấn lại sợ cô bé này như vậy, không dám ra tay.

Mạnh Phù Dao ngẫm nghĩ, thừa dip đám người vẫn đang nháo nhào,

định chuồn ra sau. Không ngờ Chiến Bắc Dã lại mấy kiên nhẫn với trò chơi
truy đuổi này, bỗng nhiên nói “Nhã Lan Châu, có phải cha cô từng nói
rằng, nữ nhân phải là người đầu tiên của nam nhân hay không?”

“Đúng!”

“Vậy tốt rồi.” Chiến Bắc Dã cười gian xảo, khi hắn cười tựa như mũi đao

mất hết sát khí, tăng thêm chút ấm áp chốn hồng trần, tựa như một chàng
trai tuấn lãng ôn hòa.

“Vị trí đầu tiên của ta đã dành cho người khác rồi, cô đã đến trễ.”

“Ai?” Nhã Lan Châu trợn to mắt, bật khỏi chiếc ghế dài, bắt đầu xắn tay

áo hỏi: “Ai hả, ai hả?”

Chiến Bắc Dã chẳng thèm quay đầu lại, ngón tay điểm lung tung thành

một vòng tròn giữa không trung, cuối cùng rơi vào trên người ai đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.