PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 413

Không gian chật chội...Ánh tím lọt qua khe hở...cảnh tượng như lạ như

quen, hình như trước kia nàng đã nhìn thấy từ lâu lắm rồi...

“Á.”

Đầu nàng như bị một thanh kiếm sắc bổ xuống mạnh mẽ, cơn đau dữ dội

tức thì che mờ toàn bộ ý thức, tầm nhìn như lớp lớp sóng xô, một số sự việc
đã qua rất lâu ẩn sâu trong chiều sâu ký ức, không muốn mở ra, bỗng nhiên
bị bong ra từng mảng, một số hình ảnh cứ lởn vởn trong đầu...không gian
nhỏ hẹp...một chiếc đèn lồng ánh tím treo phía đằng xa...khuôn mặt háo sắc
đang hả hê cười của nam tử trung niên trước mặt...giơ cánh tay gân guốc
muốn chạm vào cơ thể nàng...

Ác mộng xưa lại hiện lên, đánh thức ký ức đã bị ngủ vùi, ký ức rời rạc tụ

lại trong tích tắc, sự tức giận bị dồn nén bấy lâu như một ngọn lửa cháy
bùng lên. Chân khí từ đan điền đột nhiên lan tỏa bừng bừng khắp toàn thân,
như muốn xé toạc lồng ngực nàng để trào ra, tựa như thủy triều hung hãn
sắp phá vỡ đê!

Mạnh Phù Dao đột nhiên nhảy bật dậy, hơi ngửa đầu, miệng phun trào

máu tươi như mưa rơi xuống, vấy dính khắp đầu và thân nam tử nọ.

Hắn giật mình chồm dậy, cấp tốc kéo quần thụt lùi về phía sau, kinh hãi

nhìn Mạnh Phù Dao. Không hiểu tại sao mình đã dùng “Xích hồn châm”
đâm vào nàng ta, mà nữ nhân này lại có thể thoát khỏi sự kiềm chế và khôi
phục lại bình thường?

Mạnh Phù Dao nhảy bật lên, máu phun xối xả, sự tức giận của nàng như

một ngọn lửa hừng hực dấy lên đốt sáng muôn dặm hồng trang. Nàng cúi
xuống nhìn ngực mình, thình lình quay đầu, bước đến gần người nọ.

Ánh mắt nàng vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng, giống như hoa mạn châu sa

xinh đẹp bị đốt trong lửa đỏ, tản ra sát khí và tử khí chốn âm phủ. Lại tựa
như một sợi xích sắt, chỉ trong tích tắc đã trói chặt linh hồn của đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.