PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 467

Hiện tại, đại quân Đức vương còn ở cách ngoài thành ba mươi dặm, đánh
chết ông cũng không dám đắc tội với bằng hữu của Tông Việt.

"Rất tốt". Mạnh Phù Dao khách sáo cười, "Thấy lão đại nhân có thành ý

xin lỗi như thế sao ta có thể không biết ngượng ngùng mà không bỏ qua,
vậy lão đại nhân mau an bài chỗ ở cho gia đình kia đi. Nếu ông an bài tốt
cho gia đình ấy thì tâm tình ta tự nhiên sẽ tốt lên, nếu tâm tình ta tốt lên thì
tự nhiên ta không muốn ở trong ngục nữa."

Tô huyện thừa tức giận nhìn chằm chằm nàng, bước vào công đường viết

một thư tay giao cho nha dịch, ra lệnh cho hắn mang gia đình lão nhân gia
người Hán đến ở tại một nơi khác. Nhìn thấy gia đình đó đi rồi lúc này
Mạnh Phù Dao mới duỗi người, sau hai tiếng phựt phựt thì dây thừng đứt
thành từng đoạn.

Tô huyện thừa trừng mắt nhìn sợi dây thừng chắc nịch bị Mạnh PHù Dao

hời hợt làm đứt, sắc mặt xanh mét, nơi đáy mắt hiện lên nỗi khiếp sợ,
nhanh chóng mỉm cười, "Mờu vào hậu đường, mời."

Mạnh Phù Dao lại đứng im bất động.

"TÔ đại nhân không cần khách sao, bây giờ đừng để phí thời gian nữa".

Sắc mặt nàng từ từ trầm tĩnh, mi tâm hiển lộ sự nghiêm nghị." Đại nhân,
nguy hiểm gần kề, dân chúng đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng,
ngài không có dự tính gì sao?"

Sau một hồi sững sờ, Tô huyện thừa lướt mắt đánh giá nàng, vừa suy

đoán có phải nàng là người của triều đình phái đến nơi đây để dò la động
tĩnh hay không, vừa cân nhắc đáp: "Việc này ... Người Nhung rất đông, tính
tình lại nóng nảy hàm hồ, không thể động đến họ, việc này từ từ giải quyết,
từ từ giải quyết..."

Từ từ cái con khỉ gió! Mạnh Phù Dao tức tối giậm chân tiến lên từng

bước, "Lão đại nhâ, bây giờ mà còn có thể "từ từ" thì chỉ sợ không bao lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.