Hương thơm nhàn nhạt, để cho Diệp Hi cảm nhận được một trận tâm hồn
ngất ngây, khoảnh khắc mới vừa nãy để cho hắn không cách nào quên
được. Đặc biệt là cặp song nhũ đầy đặn lúc này cũng bị áo khoác che dấu,
hai tòa núi non cao ngất để cho tất cả mọi nữ nhân khác phải ghen tị lộ ra
trước mắt hắn.
"Ai, nhẹ một chút, đau quá!"
Trên trán nổi lên một khối máu bầm, lúc ngón tay Hàn Tuyết đụng vào
làm Diệp Hi cả người run lên, vội vàng đẩy ra nàng.
"Đáng đời!"
Nghĩ đến mới vừa rồi nhi tử dùng cái loại ánh mắt làm cho nàng cảm
thấy không được tự nhiên, Hàn Tuyết trong lòng chưa kịp tức giận đã nhìn
đến trán hắn bị thương, trong lòng vừa giận vừa thương nói: "Con trước
tiên ngồi yên không nên cử động, để mẹ đi phòng bếp lấy trứng gà thoa một
chút, như vậy máu bầm mới có thể tán nhanh được."
"Nha."
Diệp Hi gật đầu máy móc, nhìn thân ảnh mụ mụ rời đi, dáng người gợi
cảm quả thực so với tất cả nữ nhân hắn từng thấy đều muốn tốt hơn nhiều
lắm.
"A!"
Một tiếng vỗ tay vang lên, trên gương mặt hắn đã in một bàn tay. Hung
hăng mà tát mình một bạt tai, hắn than thở: "Ta sao thế này? Tại sao bỗng
nhiên trở nên háo sắc như vậy?".
Trước kia cho dù đối mặt với Hàn Tuyết chỉ quấn một cái khăn tắm hắn
cũng không có loại phản ứng này, nhưng hắn bây giờ thật giống như trở nên
tà ác hơn nhiều lắm.