Bom thủy ngân! Bên trong, đựng hai loại chất lỏng hóa học, chỉ cần hai
loại chất lỏng tiếp xúc vùa đủ sẽ sinh ra phản ứng hoá học kịch liệt mà nổ
tung!
"Nhanh, chúng ta đi tìm người!"
Trong lòng Hàn Tuyết mặc dù khiếp sợ, nhưng vẫn cố gắng vẫn duy trì
trấn định, hai tay có chút run rẩy mà cầm lấy điện thoại di động gọi. Tuy
nhiên nàng bỗng nhiên bị tay của con trai giữ lại.
"Không, không có thời gian!"
Diệp Hi cơ hồ là rống lớn, bởi vì hắn nhìn được trên đồng hồ tính giờ chỉ
còn lại có năm mươi lăm giây!
Năm mươi lăm giây a!
Oanh!
Mỹ phụ thị trưởng cho dù bình thường vẫn duy trì nét lãnh nhược băng
sương cao quý, vào giờ khắc này cũng không khỏi có chút cảm giác ưu tư,
giống như đang đối mặt với tử vong. Loại cảm giác tuyệt vọng đáng sợ làm
cho nàng cảm thấy hít thở không thông!
"Tỉnh táo! Muốn tỉnh táo!"
Diệp Hi hung hăng mà cắn đầu lưỡi của mình, đau đớn để cho đại não
của hắn không bị đình trệ. Chẳng qua nhìn cái máy tính giờ, trong tâm hắn
tựa hồ đã nhảy lên dữ dội!
Phanh, phanh!
"Chất lỏng... Bom..."