"Không nhịn được!" Diệp Hi vội vàng mà trở về phòng của mình rồi
khóa cửa phòng lại.
Lúc này mặt trời đã lên cao rỏa ánh nắng chói chang. Lâm Vãn Tình nhẹ
nhàng mà khép cửa phòng lại, đem mình khóa trong phòng ngủ, gian phòng
lúc này vẫn tồn tại mùi hương dâm mỹ. Trên giường lớn vẫn còn lứu một
vết nước chưa khô! Nàng cầm trong tay một hộp thuốc tránh thai, ngơ ngác
nhìn cái hộp.
"Hiện tại uống... Có thể hữu hiệu sao?"
Thân thể của nàng nhẹ nhàng mà run rẩy, nghĩ tới mình tối hôm qua điên
cuồng và phóng đãng mà thấy xấu hổ! Nhưng cảm giác lén lút kích thích
khồng ngờ lại làm cho nàng có chút mê luyến!
Quan trọng hơn nữa là thân phận của Diệp Hi. Chỉ cần vừa nghĩ tới cha
mẹ hắn, Lâm Vãn Tình liền cảm thấy khoái ý trả thù trong lòng mình!
Đúng, chỉ cần nghĩ đến chuyện tình nhân nhẫn tâm đối đãi với mình, Lâm
Vãn Tình cho dù hiện tại đã bắt đầu quên đi nhưng vẫn không thể hoàn
toàn buông bỏ!
Nhìn viên thuốc nho nhỏ, Lâm Vãn Tình bỗng nhiên đem nó bỏ vào
trong miệng của mình, uống một một ngụm nước ấm.
"Ngô..."
Nhưng khi nàng muốn nuốt vào lại bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác
nôn mửa, không ngờ làm cho nàng đem thuốc nôn ra.
"Tại sao!"
Lâm Vãn Tình bỗng nhiên ngấy ngốc, đem hộp thuốc tránh thai vứt tới
góc tường!