PHÚC DIỄM TIÊU DAO - Trang 359

"Không có gì, mới vừa rồi người kia đi nhầm cửa."

Mỹ phụ mặc một cái đồ ngủ thừa dịp nữ nhi không chú ý liền tranh thủ

lau khóe mắt đã hơi đã ươn ướt, mỉm cười nói: "Tốt lắm, mau đi ngủ đi.
Hiện tại mặc dù nghỉ, nhưng cũng không thể ngủ quá muộn nga!"

Cô bé khẽ gật đầu, nhưng là trong lòng của nàng lại bỗng nhiên đau xót.

Bởi vì, nàng hết sức tinh tường thấy được khóe mắt mẫu thân còn một chút
nước mắt!

Tại sao mẹ lại khóc? Mặc dù nàng rất muốn biết, nhưng nàng biết mình

không nên hỏi nhiều. Chỉ cần mẹ của mình sau này được vui vẻ là tốt rồi.
Cho tới nay, nàng luôn thỉnh thoảng phát hiện mẹ của mình len lén khóc
trong đêm. Mà nàng rất hiểu chuyện, thật biết điều mà không bao giờ hỏi vì
sao mẹ nàng lại phải khóc như thế.

"Con lên phòng đi ngủ trước nga! Mẹ ngủ ngon!"

Nhìn nữ nhi xoay người rời đi, lúc này bàn tay Trình Mẫn bỗng nhiên

vuốt ve gương mặt của mình như muốn bình ổn tâm tình hỗn loạn trong
lòng. Khuôn mặt xinh đẹp lúc này vẫn vô cùng bối rối, một tia thống hận và
đau khổ đan xen làm cho nàng hết sức mâu thuẫn.

Lúc này ở một địa phương khác, Diệp Hi, cũng đang ngây dại bởi vì mỹ

phụ trong phòng!

Một thân y phục tràn đầy cao quý ưu nhã mà thành thục, một gương mặt

xinh đẹp linh lung mang theo tư thái đau khổ phiền muộn! Nữ nhân này
phảng phất như có ma lực nào đó khắc dấu ở trong đầu Diệp Hi! Mái tóc
dài không gió dựng lên, ngũ quan xinh xắn quả thực là thiên y vô phùng,
nhân gian căn bản không người nào có thể so sánh với!

Nữ nhân như vậy, tuyệt đối có thể được xưng tụng là hoàn mỹ! Vô luận

là vóc dáng, hay là tướng mạo, nữ nhân này đối với Diệp Hi mà nói chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.