Lời Diệp Hi nói bỗng nhiên để cho mỹ phụ cả người run lên! Tựa hồ,
Diệp Hi nói đã chạm đến tiếng lòng của nàng! Nhưng là, cho dù biết sai
lầm như vậy, vĩnh viễn cũng không cách nào thay đổi, nàng chỉ có thể yên
lặng thừa nhận thời khắc bi thống đến!
"Ngươi để—— ngô!"
Từ Lâm lại muốn nói điều gì, nhưng là lời nói đến khóe miệng đã nói
không được nữa! Bởi vì Diệp Hi đã ngăn miệng nhỏ của nàng lại! Cái
miệng nhỏ nhắn bị Diệp Hi hôn thật sâu, mùi hương hoa lan thật sự là để
cho Diệp Hi động tâm!
"Ngô —— "
Đầu óc Từ Lâm lúc này đã sớm trống rỗng! Mình lại bị một nam nhân
cưỡng hôn! Hơn nữa còn không phải trượng phu! Trời ạ! Hiện tại nàng bị
Diệp Hi hôn, chỉ có thể phát ra âm thanh "Ô ô " hừ nhẹ! Mà nàng một đôi
bàn tay trắng như phấn liều mạng đánh với ngực hắn nhưng không thể làm
Diệp Hi dừng lại! Từ Lâm ở trong lòng tự nói cho mình: "Mình muốn chạy
trốn sao?"
Nhưng là nếu như chạy, sau này nàng phải sống như thế nào! Miệng của
nàng rất mềm mại, mùi hương hoa lan nhàn nhạt để cho Diệp Hi lập tức bị
lạc phương hướng! Hơn nữa thân thể nàng cũng rất mềm mại, Diệp Hi ôm
vào trong ngực chỉ cảm thấy dục hỏa hỏa bị kích phát tới cực độ!
Một loại cảm giác rất kỳ quái. Từ Lâm thậm chí đã không sinh ra lòng
phản kháng! Bị người nam nhân như vậy ôm ấp khiến nàng bỗng nhiên có
cảm giác an toàn mà ấm áp!
Nàng là một nữ nhân! Nàng là một nữ nhân bình thường! Nàng cũng cần
một ước mơ, một hoài bão! Nàng cũng cần bờ vai của nam nhân! Kể từ khi
biết được nữ nhi có bệnh, nàng luôn mang gánh nặng nuôi dưỡng nữ nhi,
loại tâm tình cực khổ đó nàng chỉ có thể chôn dưới đáy lòng! Mà hiện tại,