Một tiếng mở cửa nhẹ nhàng, cái lạnh của mưa làm Diệp Hi có chút phát
run đi vào nhà. Trong nhà im ắng không có một người. Lâm Vãn Tình sau
khi chở hắn về liền lập tức rời đi, suốt đoạn đường về cả hai đều không nói
với nhau thêm một lời nào.
"Người đâu? Cũng không ở đây?"
Diệp Hi lầm bầm lầu bầu nói, nhưng là trong phòng khách không có một
người. Bất quá, hắn lại phát hiện ánh đèn trong thư phòng.
"Ân?"
Lúc Diệp Hi mở cửa thư phòng liền thấy một mỹ phụ đang khoác một áo
ngoài, ngồi ở trên ghế hướng về phítruyenfull.vnputer, nàng bỗng nhiên
ngẩng đầu lên nhì nhắn "Tiểu Hi, làm sao con hiện tại mới trở về!"
Hàn Tuyết vừa thấy được Diệp Hi cả người ướt nhẹp, lập tức từ trên ghế
đứng lên, đi tới bên cạnh hắn: "Sao cả người lại ướt hết rồi, nhanh đi tắm
đi."
"Ân. Đúng rồi, cô cô đâu? Nàng chưa có trở về sao?"
"Con còn nói, dám đãn cô cô đi rồi để nàng trở về một mình, thật không
biết xấu hổ?" Trên mặt Hàn Tuyết bỗng nhiên có chút tức giận, bởi vì, nàng
đột nhiên nghĩ tới lúc mình thức dậy, ở phòng tắm phát hiện một màn kia.
"Gia gia cùng ông ngoại của con mới vừa qua đây!"
"A?"
"Cô cô của con theo chân bọn họ tạm thời rời đi. Ngày mai, cả nhà chúng
ta hảo hảo tụ họp lại."
Hàn Tuyết không biết trong lòng là dạng cảm giác gì, nàng rất muốn
trách mắng Diệp Hi, nhưng là nàng cũng biết, đây là thời kỳ trưởng thành