"Ta ăn no rồi, hiện tại có thể đi sao!" Diệp Hi vỗ vỗ bụng.
"A? Ân, vậy đi thôi!"
"Chúng ta còn không có tính tiền đâu!". Lam Thục Nghi bỗng nhiên nói.
Diệp Hi lại cười nói: "Mẹ của ta khẳng định đã tính tiền! Yên tâm đi!"
"Làm sao ngươi biết?". Lam Thục Nghi bỗng nhiên tò mò hỏi.
"Bởi vì, nàng không thích thiếu nhân tình của người khác." Diệp Hi thản
nhiên nói.
"Nha." Lam Thục Nghi gật đầu, trong lòng đối với Hàn Tuyết lại kính sợ
thêm mấy phần. Dù sao, bằng vào một nữ tử có thể đứng trên vị trí cao như
vậy, thật sự không đơn giản!
Ngồi ở ghế kế bên tài xế, Diệp Hi chỉ cảm thấy xe chạy rất êm, hắn mơ
mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
"Đứa nhỏ này!" Lam Thục Nghi nhìn Diệp Hi ngủ say, cười nói: "Ngủ
nhanh như vậy!"
Vào giờ khắc này, nàng cảm thấy đứa bé trai này tựa hồ cũng không phải
quá hư hỏng. Dù sao, hắn chỉ là một hài tử! Bất quá, Lam Thục Nghi lại
bỗng nhiên khẽ cười, nàng cảm thấy Diệp Hi lớn lên anh tuấn như thế,
giống như búp bê đáng yêu khả ái, làm cho nàng không nhịn được muốn
hôn một cái.
Dọc theo đường đi, không có chút trở ngại nên Lam Thục Nghi nhanh
chóng lái xe trở lại bãi đậu xe.
"Hô!". Tắt động cơ, Lam Thục Nghi thở một hơi, đem cửa xe mở ra, trên
mặt nàng nhìn có chút mỏi mệt. Vừa về tới nhà, nàng liền cảm thấy như bị