Thật sự là đã ngủ sao?
Dù sao hắn vẫn chỉ là đứa bé thôi? Lam Thục Nghi đối với hắn phòng bị
cũng không lớn.
"Ngươi chờ một chút nữa gọi lại không được sao? Hắn rất nặng a, ngươi
tới ôm hắn đi!" Lam Thục Nghi vào giờ khắc này muốn lập tức rời khỏi
Diệp Hi, bộ ngực bị mặt của hắn đè ép ma sát cảm giác thật sự là quá mức
kích thích, hạt anh đào cho dù được che chở bởi nịt vú vẫn trở nên cứng rắn
như đậu đỏ.
"Chờ một chút, chỉ là một đứa bé nha, ngươi cứ ôm một lúc đi!" Lưu An
không yên lòng hồi đáp. Đối với ánh mắt tràn đầy u oán của thê tử coi như
không thấy.
"Hừ! Vậy ngươi cứ gọi điện thoại của ngươi đi!" Lưu Thục Nghi nói một
câu như vậy rồi cố hết sức độ ôm Diệp Hi đi về phía trước, trong nội tâm
nàng đối với hành động của trượng phu cực kỳ khinh thường. Nhưng nàng
vẫn không có cách nào khác.
Làm một người cục trưởng, Lưu An cũng có một phòng ốc riêng, mặc dù
so ra kém căn hộ của nhà Diệp Hi nhưng cũng rất rộng lớn!
Thật vất vả đem Diệp Hi đặt trên ghế sa lon, Lam Thục Nghi lúc này đã
đổ mồ hôi ướt đẫm áo."Tên tiểu tử này thật nặng!"
Nàng trợn mắt nhìn Diệp Hi một cái, mà lúc này trượng phu cũng mang
vẻ mặt cười hì hì đi tới. Đối với trượng phu nàng coi như khồng thèm liếc
mắt một cái. Thở dài một tiếng, nàng lắc lắc bờ mông to tròn đi vào trong
phòng.
Cũng không biết Diệp Hi thật sự có ngủ thiếp đi hay là đang giả bộ ngủ,
Lam Thục Nghi vừa rời đi hắn liền tỉnh lại.