Lam Thục Nghi bị Diệp Hi nhìn như vậy, cảm giác mình giống như đang
trần truồng trước mặt hắn. Mình không có mặc nịt vú, nàng đương nhiên
biết Diệp hi đang nhìn cái gì.
"Ân, hảo."
Diệp Hi gật đầu, lúc này mới bất đắc dĩ mà thối lui khỏi gian phòng.
"Phanh."
Nhẹ nhàng đóng cửa, Lam Thục Nghi nhất thời thở một hơi"Tên khốn
kiếp!"
Lúc này nàng thật hối hận a, tại sao mình quên mặc áo ngực chứ! Ánh
mắt của Diệp Hi làm cho nàng cảm thấy như đang ngồi trên thảm châm.
Nàng hai tay nhẹ nhàng mà đem áo sơ mi cởi ra. Nhất thời, thân thể trắng
như tuyết hiện lên. Đôi nhục cầu không có bất kỳ trói buộc nào đang nhẹ
nhàng mà đung đưa, thế nhưng không có dấu hiệu sệ xuống! Hai điểm đỏ
hồng như anh đào lại càng thêm mê người.
Hướng về phía gương, Lam Thục Nghi nhìn hai vú mà mình rất tự hào,
bàn tay vuốt ve lên bộ ngực của mình. Bộ ngực to trong khiến một bàn tay
không thể nắm hết, nhũ thịt tràn đầy co dãn nhẹ nhàng biến đổi hình dáng
trong tay nàng.
Trong nháy mắt, Lam Thục Nghi lại bỗng nhiên xấu hổ đỏ mặt!
Bởi vì, nàng vừa nhớ lại hình ảnh bộ ngực của mình bị Diệp Hi sờ nắn
trong nhà vệ sinh!
"Thối lắm! Lam Thục Nghi ngươi thật không biết xấu hổ a!"
Khi nàng đi ra phòng khách, lại thấy trượng phu của mình thế nhưng đã
gấp trở về. Lúc này đang cùng Diệp Hi ngồi chém gió.