"Ngươi còn có lời gì muốn nói?" Lam Thục Nghi lúc này trong lòng
muốn tức điên lên rồi! Chẳng qua là ngại Diệp Hi nên không tiện phát tác.
"Đây là... Hiểu lầm a!" Lưu An đem điện thoại đặt xuống, vừa muốn nói
chuyện, chuông điện thoại di động lại vang lên, hắn có chút tức giận nhấc
điện thoại lên, cũng không có thấy rõ ràng là ai gọi tới liền mắng: "Đừng
gọi cho ta nữa, ngươi gọi nhầm —— Ách, là, là Hàn thị trưởng, a đúng,
tiểu Hi lại đang ở chỗ này! Nga, điện thoại của hắn gọi không được sao.
Không có a, hắn bây giờ đang ở bên cạnh ta."
Lưu An nghe được tiếng nữ nhân, vốn là muốn bộc phát lửa giận liền
như bị bệnh liêt dương mềm xìu xuống. Nụ cười trên mặt giả đến mức làm
cho Diệp Hi muốn nôn mửa một trận.
"Tiểu Hi, mẹ của cháu." Lưu An mỉm cười đưa điện thoại di động đưa
cho Diệp Hi.
"Uy, mụ mụ sao? Chuyện gì?"
"Nha, ta biết rồi, không cần lo cho ta. Ân, tốt, bye bye."
"Lưu An!"
Diệp Hi vùa cúp điện thoại, Lam Thục Nghi lại từ trên ghế đứng lên, hai
tay ôm ngực, mặt đầy oán hận mà nhìn chằm chằm lão công của mình:
"Ngươi đến tột cùng muốn giải thích thế nào?"
Mà Lưu An vốn là đang nín nhịn một bụng uất ức, hiện tại sao có thể làm
trò trước mặt Diệp Hi?
"Câm miệng! Chuyện của ta lúc nào đến phiên ngươi quản!"
Hắn cầm điện thoại di động, bỗng nhiên cười đối Diệp Hi nói: "Tiểu Hi
ngươi ngồi đây một lát, chúng ta đi vào thư phòng xử lý một chút chuyện."