phu của mình cũng có! Mặc dù biết hắn luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo
nguyệt, nhưng nàng lại chưa từng có chịu ủy khuất như vậy!
Trượng phu của mình, thế nhưng vì một con hồ ly tinh mà tát mình một
cái!
Vuốt ve khuôn mặt đang đau rát, Lam Thục Nghi cảm thấy đã hết hy
vọng đối với trượng phu.
"..."
Diệp Hi chậm rãi đi tới, để cho cục trưởng phu nhân hơi sửng sờ, bỗng
nhiên bật dậy, bàn tay vội gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt.
"Ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Lúc này không có gì trói buộc, nàng đối với Diệp Hi không chút khách
khí đứng lên, "Nam nhân đều không có một người nào tốt! Cút! Cút ra
ngoài cho ta!"
Nàng bỗng nhiên cầm lấy cái đồng hồ báo thức cạnh giường ném về
hướng Diệp Hi!Mà Diệp Hi vẫn không nhúc nhích!
"Bốp!"
Chiếc đồng hồ báo thức bằng kim loại thoáng cái đụng vào trán của Diệp
Hi, để lại một vết máu màu đỏ sậm.
"Ngươi —— "
Lam Thục Nghi ngây dại, nàng không nghĩ tới Diệp Hi lại không có
tránh né!
"Lam a di chịu khổ sở trong lòng, chỉ cần phát tiết đi ra ngoài là tốt rồi,
không cần thiết phải khóc đến thương tâm như vậy, tự làm khổ mình a."