Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 102

hết chúng ta. Tại sao lại kỳ lạ như vậy?
Thiều Hoa nghe nhắc đến chuyện này, mặt nàng nóng bừng lên:
– Tôi... Tôi... cũng không biết nữa.
Trịnh Quang quát lên:
– Có gì mà không hiểu? Chỉ nhìn sư muội với nó liếc qua, liếc lại với nhau,
thì đủ biết rồi. Theo sư muội nói, kẻ nào đó để dấu lại, cho nên Song-quái,
Nghiêm Sơn mới biết đường chúng ta đi. Cũng vì thế Nghiêm Sơn mới đón
đường gặp sư muội. Chúng ta đều nhìn tận mặt sư muội với nó nhìn nhau
đắm đuối. Hắn lại tặng cho sư muội con ngựa chiến nữa. Giữa thanh thiên
bạch nhật, trước mặt chúng ta, sư muội cùng hắn ruổi ngựa vào rừng tâm
tình. Sư muội làm như thế mà đòi che mắt chúng ta sao? Nếu ta có đui mù,
ngu si, thì hằng mấy trăm con mắt ở đây đâu có để sư muội mang voi mà
bảo rằng thỏ được?
Trịnh Quang nói với mọi người:
_ Nước Âu-lạc ta hùng mạnh và lớn hơn nước Nam-việt của Triệu Đà. Võ
công Âu-lạc ta bỏ xa Triệu Đà. Nỏ thần của ta bắn một phát cả ngàn mũi
tên, quân Triệu Đà tan nát. Nhưng tại sao Âu-lạc bị bại? Chỉ vì Mỵ Châu bị
gian tế Trọng Thuỷ đưa vào tròng tình ái, hại nước, hại cha, hại dân, rồi bản
thân cũng chết. Đó là mối di hận của Âu-lạc chúng ta trải qua 184 năm. Cái
hoạ Mỵ Châu trước chưa hết, thì cái hoạ Mỵ Châu thứ nhì đang tái diễn. Sư
muội ơi, thế từ qua đến giờ, ngươi đi đâu vậy?
Thiều Hoa giận run người lên:
– Tôi... Tôi... đi cứu tiểu sư đệ.
Trịnh Quang hỏi:
– À thì ra thế. Ta thấy sư muội vượt đồi phía sau đi với một người, ta vội
theo dõi. Sư muội, ta thấy hết rồi, ngươi cùng Nghiêm Sơn tình tự suốt
đêm, sáng mới về.
Thiều Hoa uất người lên:
– Ta không có đi tình tự với Nghiêm Sơn, ta đi cứu tiểu sư đệ.
Trịnh Quang nói:
– Cứu tiểu sư đệ! Phong-châu song quái bắt tiểu sư đệ đi, võ công chúng
còn cao hơn sư phụ, sư mẫu. Với bản lãnh sư muội thì làm sao mà cứu tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.