Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 97

– Em biết đại ca thực lòng với nhà em, vì cả những chuyện quốc gia đại sự,
đại ca cũng bàn trước mặt chúng em. Đại ca coi Song-quái như tôi tớ, còn
em như ruột thịt, không lẽ đến như vậy mà em không tin đại ca nữa sao?
Bây giờ thế này: Sư tỷ về Cao gia trang, còn em thì đi với Nghiêm đại ca để
tìm bố mẹ.
Thiều Hoa thấy Kỳ sắp xếp sự việc đâu ra đấy, đồng ý ngay:
– Được! Thì em đi với Nghiêm đại ca. Khi gặp sư phụ, sư mẫu rồi thì em
nói với người, và thông tin cho chị biết liền. Chị ở Cao gia trang, trông tin
em từng ngày từng giờ đấy.
Đào Kỳ cười hì hì:
– Chị thực là vô tình, hay chị nói có một nửa câu? Em sợ chị trông em từng
ngày từng giờ. Còn chị trông tin người khác từng khắc từng giây. Em nhớ
Kinh thi có bài hát nói về người con gái và người con trai xa nhau, mỗi
ngày không gặp nhau, thấy dài bằng ba mùa thu:
Nhất nhật bất kiến như tam thu hề.
Đào Kỳ xoáy thẳng vào tâm tư Thiều Hoa, làm nàng đỏ mặt, không nói
được câu nào. Nàng tát sẽ lên má nó hai cái:
– Bẻm mép!
Nói rồi nàng ôm đầu nó vào ngực, xoa đầu nó, nhảy xuống ngựa. Thiều
Hoa vỗ mông ngựa một cái, con ngựa phi nước đại. Nghiêm Sơn liếc
ngang, nhìn nàng, thở dài, rồi phi ngựa theo Đào Kỳ:
– Hoàng cô nương, hẹn ngày tái ngộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.