QUẤN LẤY KHÔNG BUÔNG - Trang 102

Dung Ngọc cười vô cùng tự nhiên, xoay người vờ như muốn đi,

"Không thích hả, vậy thì tôi đi đây."

Mục đích của bọn họ đến đây vẫn là tới tuyên truyền cho bộ phim sắp

tới.

"Đi đi, đi nhanh đi." Thầy Ngô đại diện cho khán giả vờ đuổi anh đi,

mặt nhăn nhó nói, "Không ai giữ cậu lại đâu."

"Thật không?" Dung Ngọc nhìn xuống khán đài, "Tôi đi thật đấy..."

Khán giả biết đây là hiệu quả chương trình, phối hợp che miệng cười

không nói.

Dung Ngọc thở dài, bất đắc dĩ xoay người nắm tay Tinh Nhan, "Chúng

ta đi thôi."

Động tác của anh vô cùng tự nhiên, như nước chảy mây trôi.

Cả đám người còn lại đều ngơ ngác.

"Aiz! Cậu chờ đã!" Thầy Ngô lấy lại tinh thần, vội vàng gọi anh, "Cậu

đi thì cứ đi, ảnh hậu Qúy phải ở lại."

Dung Ngọc lắc lắc đầu, gương mặt cương quyết, "Không được."

Anh nắm tay cô chặt hơn, "Cô ấy là của tôi."

Năm chữ nhẹ nhàng thế nhưng lại như sét đánh ngang tai, toàn hội

trường yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

A a a a a a! Sau 1 phút yên lặng, cả hội trường lại bắt đầu nổi sóng.

Cô ấy là của tôi...cô ấy là của tôi...

Má ơi! Má ơi! Má ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.