"Dì và chú không có yêu cầu gì về con rể tương lai, chỉ cần Nhan
Nhan thích và người đó tốt với nó là được."
Cách nói chuyện của mẹ Qúy tự nhiên mà lại sâu sắc.
Bà vừa nói xong, anh liền hiểu ngay ý cảnh cáo trong lời bà, vì Nhan
Nhan thích nên bà mới chấp nhận anh.
"Con sẽ đối xử tốt với Nhan Nhan." Anh hứa hẹn.
Mẹ Qúy khoát khoát tay, cười nhẹ, "Dì không cần hứa hẹn."
"Lên nói chuyện với chú đi."
Bà không cần hứa hẹn, vì hứa hẹn đều vô dụng, hơn nữa, bà tin dù
Thịnh Ngự có vi phạm lời hứa, bà và chồng mình vẫn có thể che chở Nhan
Nhan.
Mẹ Qúy nhìn Nhan Nhan từ ngoài đi vào, ánh mắt càng thêm dịu
dàng.
"Nhan Nhan, lại đây cùng mẹ ăn một chút nhé?"
"Dạ ~"
...
Trên lầu.
Hai người đàn ông, một ngồi, một đứng, ba Qúy nhìn thẳng vào mắt
Thịnh Ngự, khí thế hùng hồn.
Thịnh Ngự bình tĩnh nhìn ông, ánh mắt không hề né tránh.
Anh thật sự rất thích Nhan Nhan.