QUÂN NHÂN TRONG KHÓI LỬA - Trang 127

Tại Tư rất có lòng, hôm nay ban cấp dưỡng làm canh cá trích, trong

thôn những binh lính bị thương từng người từng người ăn như hổ đói, ăn
một bữa cơm giống như đánh giặc, mắt thấy canh cá cũng sắp bị uống hết.

"Thang Văn, It "s time for dinner!"

(Thang Văn, nên ăn cơm tối.)

Trung Quốc có câu châm ngôn, ăn cơm không tích cực suy nghĩ có

vấn đề. Vết thương trên chân cậu ta còn chưa khỏe, tuổi tác lại không lớn,
chính là cậu ta cần phải nhân cơ hội ăn nhiều một chút, chăm sóc bồi bổ cơ
thể thật tốt mới được.

"Cúp." Giọng nói quen thuộc truyền vào ống nghe điện thoại di động.

Chu Giác Sơn trầm giọng, ánh mắt thâm sâu, để ly cà phê xuống.

Thang Văn lập tức nghe lệnh, ấn xuống nút kết thúc, xoay người, vội

vội vàng vàng cất điện thoại di động vào trong túi quần.

Lúc Tại Tư xuất hiện ở cuối con hẻm, ước chừng cũng chỉ chậm hơn

0.1 giây so với động tác cất điện thoại di động của Thang Văn. Cô không
nhìn thấy điện thoại di động của Thang Văn, nhưng nhìn thấy động tác
nhấc tay ra khỏi túi quần, bên sườn túi quần rộng rãi hơi nhô ra hai góc
nhọn nho nhỏ, khoảng cách không xa...

Con ngươi đen nhánh ở trong đôi mắt xoay tròn.

"Cậu ở đây gọi điện thoại?"

"Không có."

"Cậu đang gọi cho Chu Giác Sơn?"

"Không có."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.