[4] Quan vận: con đường làm quan.
"Ai, Du tiểu thư, ở trên ghế lái tôi có để một cái đệm mềm, sạch sẽ, tôi
lấy cho cô ngồi."
"Ở chỗ nào?"
"Ở..."
Một tiếng "Bịch".
Miêu Luân còn chưa dứt lời, hắn ta vừa muốn quay đầu lại, sau ót đột
nhiên đau nhói, lập tức ngã xuống vũng bùn ven đường.
Tại Tư mím môi, cắn chặt hàm răng, nước mưa theo bả vai của cô
chảy xuống, nhỏ xuống đầu ngón tay đã lạnh cóng đến ửng đỏ của cô, lại
theo đầu ngón tay cô chảy xuống thanh gỗ phương cô đang nắm chặt trong
tay.
Trong nháy mắt cô vứt bỏ thanh gỗ trong tay.
"Khang tẩu, mau, đưa Miêu Luân lên trên xe!"
Người phía sau không có động tĩnh.
Tại Tư lo lắng quay đầu lại, "Khang..."
Một lực đạo giống như vậy nện xuống, trước mắt Tại Tư tối sầm.
Trong màn mưa, thân ảnh mảnh khảnh lắc lư hai cái, Khang tẩu đỡ lấy
Tại Tư, động tác nhanh chóng, đưa Tại Tư lên ghế sau ở trên xe.
Một cô gái quen thuộc bây giờ đang nằm ở ghế sau, Khang tẩu không
đành lòng, thở dài, "Thật xin lỗi, Du tiểu thư."