QUAN TRƯỜNG HỦ BẠI - Trang 120

- Đạt Nhân này, anh đừng nói với tôi bằng cái giọng nhà quan

ấy được không?

- Chủ nhiệm Đường phê bình đúng lắm, tôi đâu dám nói giọng

nhà quan trước mặt anh, như thế chẳng phải là không chính trị hay
sao? Mà sao bỗng dưng anh lại quan tâm tới Tất Phu Chiết vậy?

- Đồng chí Tất Phu Chiết là đại biểu Hội đồng Nhân dân của

chúng tôi, đương nhiên là tôi phải quan tâm rồi. Về việc của đồng
chí Tất Phu Chiết, anh không cần phải nói đạo lí gì với tôi, cũng
đừng che giấu tôi, xem như là nể mặt tôi, anh hãy xử lí cho thỏa
đáng. Cậu ấy giờ đang trong văn phòng của tôi, tôi bảo cậu ấy quay
về tìm anh. Nếu lần sau còn tới tìm tôi nữa thì tôi sẽ kiếm anh
tính sổ đấy!

- Thủ trưởng nặng lời rồi, anh yên tâm, tôi sẽ làm theo những gì

anh dặn.

Lôi Đạt Nhân là do Đường Hội Thanh đề bạt lên khi còn làm Phó

Bí thư Thị ủy. Bởi vậy Đường Hội Thanh cũng có thể nặng lời trước
mặt Lôi Đạt Nhân, thậm chí là mắng ông ta vài câu cũng chẳng sao.
Ngày trước Lôi Đạt Nhân rất thích Đường Hội Thanh mắng mình.
Trên chốn quan trường, nếu cấp trên mắng anh, chứng tỏ người
ta thích anh, mắng càng nhiều thì cơ hội thăng tiến càng cao.
Nếu lãnh đạo ngay cả việc mắng anh cũng lười thì chứng tỏ tiền
đồ của anh đã chấm dứt.

Tất Phu Chiết và Thượng Phương Phương cùng ngồi một bên

nghe Đường Hội Thanh gọi điện thoại cho Lôi Đạt Nhân, trong lòng
thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đúng vào lúc này, trên hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân

gấp gáp. Tất Phu Chiết nghe thấy tiếng động, lại rút dao theo
phản xạ, nắm chặt trong tay, đôi mắt cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.