QUAN TRƯỜNG HỦ BẠI - Trang 226

rất lớn. Mặc dù các lãnh đạo rất kiên nhẫn giúp tôi nâng cao trình
độ, nhưng tôi luôn cảm thấy mình thật vô dụng, thường xuyên tự
trách mình, thật là có lỗi với sự bồi dưỡng của lãnh đạo. Nghĩ càng
nhiều thì áp lực lại càng lớn. - Mạc Hiểu Phong rụt rè đáp.

- Viết tài liệu đúng là một công việc vất vả, cậu vẫn còn trẻ, cần

rèn luyện nhiều, đọc thêm nhiều sách… Chuyện cậu làm đã khiến
Bộ Tuyên truyền và Thị ủy để ý tới, cậu đúng là có tài. Cậu lập tức
quay về viết kiểm điểm, phải viết thật sâu sắc, thấu triệt, không
được qua loa, lấp liếm sự việc. Chuyện này không phải là chuyện
nhỏ mà là một vấn đề chính trị, còn về việc nói chuyện với Thị ủy
thế nào thì chờ cậu viết bản kiểm điểm xong sẽ tính. - Lí Hựu Thu
nói một tràng.

Mạc Hiểu Phong gật đầu như bổ củi, giống một đứa trẻ làm sai

việc. Sau khi được Đường Hội Thanh mặc nhận, Lí Hựu Thu bảo Mạc
Hiểu Phong lập tức quay về kiểm điểm. Mạc Hiểu Phong ủ rũ cúi
đầu đi ra ngoài.

- Hựu Thu này, chuyện này nếu xử lí không tốt, chỉ sợ sẽ ảnh

hưởng tới hình tượng của Hội đồng Nhân dân chúng ta, cậu cảm
thấy xử lí như thế nào thì được? - Đường Hội Thanh hỏi Lí Hựu
Thu.

- Tôi cảm thấy cần phải xử lí nghiêm khắc, nếu không thì

không biết ăn nói thế nào với Thị ủy. - Lí Hựu Thu đáp.

- Hựu Thu này, sự việc đã xảy ra rồi thì không thể nào thay đổi

được. Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên biến việc xấu thành việc tốt.
Tôi cảm thấy Tiểu Mạc viết những bài thơ này không chỉ do áp lực
tâm lí mà nói không chừng còn mắc bệnh tâm lí. Thị ủy gần đây
kêu gọi các đơn vị coi trọng tới sức khỏe tâm lí của cán bộ công nhân
viên, ý của tôi là cậu sắp xếp cho Tiểu Mạc tới phòng làm việc của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.