"Ý niệm này thiếu chút nữa làm cho ta sụp đổ, ta cần ai đó tới làm bạn,
hắn có hình thể giống ta, sinh mệnh cùng năng lực, có thể vĩnh viễn ở bên
cạnh ta để ta khỏi tịnh mịch. Thế là ta sáng tạo ra Bích Nhan, làm cho nàng
có được ý chí giống mình, cũng chia sức mạnh của mình cho nàng. Nàng
hoàn toàn là dựa theo lý tưởng của ta mà sáng tạo ra, liền giống như sự chờ
mong của ta, Bích Nhan toàn tâm toàn ý mà yêu ta, tiếp theo ta tự làm theo
ý nghĩ của mình là làm hôn ước và chuẩn bị lập gia đình ── nhưng, vào
thời điểm hôn ước, kiếp trước của ngươi, Ngôn Hoa xuất hiện ."
Nghe như thế, Tần Tiêu cảm thấy chính mình có chút chóng mặt hoa
mắt, hắn phát gíac mình càng lúc càng mơ hồ không rõ chuyện, tâm càng
nặng nề.
Hắn bắt đầu mơ hồ, tòan bộ những gì xảy ra, là sai lầm của ai?
Mỗi một cá nhân thoạt nhìn đều sai, mà mỗi người kỳ thật đều là người
bị hại.
“Trước khi Ngôn Hoa xuất hiện, ta không biết cái gì là ái (yêu), càng
không nghĩ tới mình sẽ yêu một phàm nhân, thậm chí yêu đến si mê như thế
── đối với Bích Nhan, ta rất là áy náy nhưng lại không có biện pháp gì, chỉ
có thể cùng nàng giải trừ hôn ước ──"
"Đủ rồi, không cần nói lại thêm nữa." Tần Tiêu sắc mặt khó coi, hắn
không cho Xích Trụ tiếp tục nói nữa, chính là mệt mỏi mà rúc vào trong
lòng ngực Xích Trụ, dùng sức nhắm hai mắt lại, hắn nói, "Xích Trụ, ta đột
nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, ta nghĩ nghỉ ngơi một chút. Trước khi ta tỉnh,
ngươi có thể bồi ở bên người ta được không?”
Tần Tiêu cảm giác Xích Trụ càng thêm ôm chặt hắn, cùng với một trận
hơi thở ấm áp (=.=), hắn nghe Xích Trụ nói một tiếng nhỏ︰"Hảo."
Rồi mới liền an tâm, liền nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự an bình hiếm
có này.