Nghe Đông Phương Lam nói như vậy, Thanh cô đem những cung nữ hầu
hạ trong cung đuổi đi, đi tới bên người Đông Phương Lam, “Tiểu thư, có
việc này, nô tỳ không biết có nên nói hay không.”
Thanh cô như vậy, Đông Phương Lam đoán nàng đích thị là có chuyện
gấp, lập tức gật đầu, “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Thanh cô ngoắc tay, dẫn theo một tiểu cung nữ tới diện kiến Đông
Phương Lam, tiểu cung nữ nhìn thấy Đông Phương Lam, lập tức quỳ xuống
dập đầu, “Thái hậu nương nương, nô tỳ oan uổng a! Nô tỳ không có ám sát
Hoàng thượng!”
“Nàng là ——” nhìn cung nữ lạ mặt trước mắt, Đông Phương Lam có
chút buồn bực, cung nữ này là ai? Vì sao vừa đến đã kêu oan?
“Tiểu thư, nàng là người của Trường Thu cung, là cung nữ lúc trước hầu
hạ Nguyệt Quý Phi—— Xuân Hạnh.”
Thực ra là, ngày hôm qua, lúc Thanh cô đi Trường Thu cung thăm Hoàn
Nhan Liệt đang bị thương, thấy được nữ tử có dung mạo tương tự Hoàn
Nhan Minh Nguyệt, tuy rằng cô gái kia cuối cùng bị Kính Đức giết chết,
nhưng lại khiến trong lòng Thanh cô nổi lên nghi ngờ.
Quả nhiên, buổi sáng hôm sau khi Hoàn Nhan Liệt tỉnh lại, liền hạ lệnh
xử tử tất cả mọi người trong Trường Thu cung. Thanh cô thấy tình huống
không ổn, cuối cùng sử dụng mưu kế nhỏ, cứu Xuân Hạnh, hiện tại dẫn
nàng tới chỗ Đông Phương Lam.
Con mắt Xuân Hạnh sưng đỏ như quả hạnh đào, thanh âm nghẹn ngào,
trong mắt đều là sợ hãi. Nhìn tiểu cung nữ này có bộ dáng đáng thương như
vậy, Đông Phương Lam cho nàng đứng dậy đáp lời, nhưng Xuân Hạnh nhất
định không chịu, chỉ luôn mồm kêu oan dùm cho Nguyệt Lan Chi.