Theo nhiệt độ lên cao, hỗn hợp dầu nóng cùng thuốc Đông y cùng một
chỗ, làm mẫu cổ đau đến không chịu được. Thân thẩ béo phì của nó, va
chạm bình ngọc, phát ra âm thanh “thùng thùng”, nhưng quạt hương bồ
trong tay Tô Mi lại không có chút nào chậm trễ. Bình ngọc dầu bắt đầu
“bùm bùm cách cách”rung động, mẫu cổ còn đang đau khổ giãy dụa Lại
qua một hồi lâu, âm thanh mới dần dần dừng lại.
“Tiếp tục! Đừng ngừng!” Minh Nguyệt Thịnh ở một bên chỉ đạo Tô Mi,
“Cổ có linh tính, chúng nó có thể giả chết, phải đem vật trong bình ngọc
nung cho cháy hết mới thôi!”
“Dạ!” Tô Mi đem tất cả tức giận đều phát tiết vào trên người mẫu cổ
đáng thương. Tiểu thư cùng tiểu chủ tử như vậy, làm tâm tình Tô Mi rất
không thoải mái! Hận mình không thể giúp Mộ Dung Thất Thất bớt khổ,
không có cách nào giúp đỡ, cho nên tâm tình Tô Mi thật không tốt! Tiểu
phiến tử trong tay quạt càng thêm lợi hại!
Hoàn Nhan Liệt chán chường ngồi dưới đất, Hoàn Nhan Khang tiến lên,
muốn đỡ hắn, hắn lại tinh thần uể oải, không chịu, chỉ dựa vào tường ngồi
dưới đất, trong miệng thì thào, “Nguyệt Nhi đừng rời đi, đừng rời đi…”
Con mắt Hoàn Nhan Liệt mất đi độ sáng, trống rỗng nhìn về phía trước,
trong miệng không ngừng mà lặp lại lời nói như vậy, tựa như bộ dạng mình
bị cha mẹ vứt bỏ, đáng thương bất lực, làm cho không người nào có thể tiếp
tục hận hắn.
Mặc dù, quá trình giải cổ có xảy ra chút vấn đề, nhưng tổng thể mà nói,
coi như là thuận lợi. Tấn Mặc giúp Hoàn Nhan Liệt cầm máu, hơn nữa nhét
một viên dược vào trong miệng Hoàn Nhan Liệt.
“Tấn Mặc ——” tại thời điểm Tấn Mặc cho Hoàn Nhan Liệt uống thuốc,
Hoàn Nhan Khang bắt lấy tay Tấn Mặc, “Có lẽ, ta mở miệng có chút vô sỉ,