“Công tử, toàn bộ đều đã an bài thỏa đáng, chỉ còn chờ tân nương xuất
phát lên kiệu hoa theo Nhiếp Chính vương vào phủ.”
“Vậy là tốt rồi! Ha ha ——” Di Sa cầm một đóa hoa đào nở rộ trong tay,
hắn đem đóa hoa đặt phía dưới mũi ngửi ngửi, lộ ra một biểu tình quỷ dị .
“Công tử, nếu Tô Mi không phải tiểu thư Y Liên, vậy. . .”
Hạ Tuyết nói, làm cho ảo tưởng đang tốt đẹp của hắn bất chợt bị vỡ nát,
ngón tay cùng ngón trỏ bên tay phải của hắn vuốt ve đóa hoa, đem đóa hoa
vò thành mảnh nhỏ, rơi trên mặt đất.
“Nếu không phải, ngươi phải tìm cho ra người thật, nếu không, liền chết
để tạ tội đi!”
Nghe xong Di Sa nói, Hạ Tuyết hận không thể đánh mình một bạt tai.
Nàng như thế nào đã quên, công tử ghét nhất bị người khác phá hủy mộng
đẹp của hắn, nàng rõ ràng đang trong lúc nguy cấp như vậy, nói ra điều này
quá dội nước lạnh rồi, như vậy không phải tự mình muốn chết sao!
“Cút!” Nhận thấy được sự thích thú trên người Hạ Tuyết, Di Sa hét lớn
một tiếng, Hạ Tuyết chỉ có thể hành lễ lui về phía sau.
Sau khi Hạ Tuyết rời khỏi, Di Sa giống như một quả bong bóng xì hơi,
xụi lơ trên xe lăn. Hạ Tuyết thực chất là nói sự thật, hắn như thế nào không
biết! Chỉ là, hắn không thích cảm giác giấc mộng đẹp đột nhiên bị nghiền
nát, tuy đã trải qua nhiều thất bại, trái tim hắn đã sớm trở nên kiên cường
trở lại, như đang đi lên trên núi cao lại liên tiếp rơi xuống, cảm giác như
ánh sáng lại rơi vào bóng tối, vẫn là làm cho người ta khó chịu , khó có thể
hô hấp như vậy.
Y Liên, nàng ở đâu? Không cần chơi trốn tìm cùng ta có được hay
không? Van cầu nàng. . .