“Vẫn là Chinh Nhi hiểu chuyện!”
“Đều là do hoàng tổ mẫu dạy bảo tốt!”
Lời nói của Hạ Chinh vô cùng hợp ý của Quân Lan Tâm, đây cũng là
hoàng tôn mà bà thích nhất. Thấy hai người một bên nói một bên khen ngợi
như vậy, đại hoàng tử bên cạnh Hạ Khai không vừa ý , “Hoàng tổ mẫu, tuy
nói như vậy, nhưng cũng phải có người đứng lên chủ trì mới được! Nếu
không có lời nói công đạo, người nói tuy là có lý, nhưng nếu không thống
nhất ý kiến với nhau, chúng ta đánh cho đầu rơi máu chảy, chẳng phải là
làm cho người ngoài cười chúng ta sao! Ta cảm thấy trước hết cần phải
trước xác định ai là hoàng đế người thừa kế mới được!”
“Đúng vậy! Đại ca nói rất đúng! Lập tân hoàng, dân chúng cùng các
tướng sĩ đều có thể ân tâm, hoàng tộc nếu có người đáng tin tưởng, cũng có
thể nhất trí chống kẻ địch ! Đến lúc đó đừng nói đoạt lại thành trì của chúng
ta, đánh bại Bắc Chu cũng có khả năng !”
Lời nói của Hạ Khai được ba hoàng tử còn lại ủng hộ, thấy Hạ Khai cùng
các vị hoàng tử khác cư nhiên lại có thể làm trái ý mình, sắc mặt Quân Lan
Tâm liền trầm xuống, “Đạo lý của ngươi, chỉ là muốn cuối cùng người có
thể lên ngôi hoàng đế, các ngươi tranh đoạt nhiều như vậy , cũng không ra
kết quả gì cả, chẳng lẽ các ngươi vẫn muốn lãng phí như vậy thời gian sao?
!”
“Đừng quên, dân chúng của Đông Lỗ Quốc đang đứng giữa lúc dầu sôi
lửa bỏng như vậy, đang ở dưới Bắc Chu Quốc đấu tranh như vậy! Các
ngươi cho đến cùng cũng không ai chịu nhượng bộ, chẳng lẽ các ngươi
muốn trở thành tù binh, để cho Đông Lỗ Quốc biến thành Bắc Chu quốc
sao!”
Lúc Quân Tâm Lan nói ra những lời này, có hơi kích động một chút,
những hạt ngọc bích từ trong mũ phượng của bà, cũng vì sự kích động này