“Người đâu, bắt nàng lại cho ta!” Điền Chí Tân ra lệnh một tiếng, mười
mấy quân sĩ xông về Tố Nguyệt, nhanh đến mức khiến Di Sa không kịp
ngăn lại.
“Chậc chậc ——”
Con mồi đưa tới cửa, không có lý do không giết. Tố Nguyệt cười lạnh,
trong tay nhiều thêm một cái xích sắt màu bạc, trên đỉnh xích sắc là một
thanh đao tròn to cỡ bàn tay.
Không đợi những người này hiểu được, một trận tiếng động kỳ quái vang
lên, đầu mười người rơi xuống đất. Đầu đỏ tươi, rơi phịch xuống đất, lăn
vài vòng, bị lây màu vàng bụi đất, nhìn qua trông rất dữ tợn.
“Ngươi!” Điền Chí Tân không nghĩ tới Tố Nguyệt chỉ là một tiểu cô
nương, ra tay thế nhưng ác như vậy. Dưới ánh mặt trời, trên xích sắt trong
tay tố nguyệt Tố Nguyệt nhỏ xuống giọt giọt máu tươi, lóe ra ánh sáng khác
thường.
“Ta có lòng tốt đến đưa chút cơm các ngươi báo đáp ta như vậy sao?” Tố
Nguyệt không trốn, mà mười phần vững vàng ngồi trên lưng ngựa, đung
đưa xích sắt trong tay, để cho giọt máu nhỏ xuống mặt đất, lưu lại một
mảnh màu đỏ sẫm.
“Làm sao? Không phục sao? Vậy tiếp tục a!”
Điền Chí Tân phất tay, lại bị Di Sa ngăn cản.”Dừng tay! Đểcho nàng đi!”
Việc Di Sa mở miệng, hoàn toàn nằm trong dự kiến của Điền Chí Tân,
quả nhiên hắn có quan hệ với Mộ Dung Thất Thất, nếu không sẽ không
giúp đỡ người Bắc Chu. Như vậy”Để nàng đi ——”
“Đa tạ!” Tố Nguyệt giục ngựa trở về thành Dân Châu, đợi sau khi thân
ảnh nàng biến mất, Điền Chí Tân mới đến trước mặt Di Sa: “Di Sa đại