Mộ Dung Thất Thất tươi cười, thanh âm mang theo chút ôn nhu. Nếu
không phải vì những lời nàng nói đều là đe dọa, người ta còn tưởng rằng
nàng đang cùng người khác tâm sự nói chuyện phiếm.
“Đừng, đừng mà–”
Mộ Dung Thất Thất càng thuần khiết vô tội như vậy, càng khiến người ta
sợ đến nổi da gà. Long Trạch Vũ Nhi lắc đầu, lui ra sau. Nàng không muốn
giống như Minh Nguyệt Hinh đâu, không muốn rơi vào kết cục như vậy,
nàng là công chúa! Mộ Dung Thất Thất làm sao dám đối với nàng vô lễ
như thế?!
Không đợi Long Trạch Vũ Nhi nói xong, Mộ Dung Thất Thất liền thay
đổi bộ mặt,“Đừng? Vậy làm sao được! Ngươi cho rằng bổn cung là người
dễ khi dễ sao? Ngươi cho rằng người Bắc Chu dễ khi dễ sao?! Đường
đường là Nam Lân Vương phi thế nhưng bị buộc phải chứng minh sự trong
sạch của mình trong một buổi yến tiệc của Tây Kỳ quốc, việc này nếu
truyền ra ngoài, ngươi nói xem bổn cung như thế nào mà sống?!”
Nói xong, trong mắt Mộ Dung Thất Thất hiện lên một mảnh ướt át,
không đợi người ta hiều gì, nước mắt lấp lánh trong suốt giống như nước
vỡ đê, mãnh liệt trút ra.
“Khanh khanh –” Đối mặt với nước mắt của Mộ Dung Thất Thất,
Phượng Thương có chút luống cuống chân tay, cẩn thận vì nàng lau lệ,
đồng thời lệ khí cũng tăng vọt,“Khanh khanh, khuất nhục nàng phải chịu,
bổn vương nhất định sẽ đòi lại cho nàng trên chiến trường!”
Thấy Phượng Thương muốn đem chuyện này làm lớn, còn nhắc tới chiến
trường, Long Trạch Vũ rốt cuộc không ngồi yên được nữa, vọt tới trước
mặt Long Trạch Vũ Nhi “Ba ba”, hung hăng tát nàng hai cái.“Vô liêm sỉ!
Trẫm như thế nào lại sinh ra cái thứ như ngươi!”