“Nô tỳ đối với công chúa trung thành trời đất chứng giám, nô tỳ nhất
định sẽ giúp công chúa một tay, giúp công chúa đạt thành mong muốn!”
Cừu Nhi lần nữa quỳ xuống, lần này lại bị Hoàn Nhan Bảo Châu tự mình
đỡ lên.
“Tốt! Bổn cung tin tưởng ngươi!”
Hoàn Nhan Bảo Châu nét mặt tươi cười như hoa, mà khuôn mặt của Cừu
Nhi phía sau cái khăn che mặt, cũng mang theo nụ cười. A, ngươi tin ta?
Tin ta mà cho ta độc dược? May mắn ta đã có phòng bị, bằng không sẽ
thành sủng vật trong tay ngươi, gọi đến thì tới đuổi đi thì đi.
Hai nữ nhân này, bởi vì cùng chung mục đích, đạt thành hiệp nghị. Mặc
dù không tín nhiệm lẫn nhau, nhưng mà mục đích của các nàng đều là Mộ
Dung Thất Thất, vẻn vẹn một cái này, sẽ làm cho các nàng đứng ở chung
một chiến tuyến.
Đêm nay, khí trời âm trầm, trăng sáng bị che bởi mây đen, bởi vì mùa
đông bắt đầu, khí trời phát lạnh, cho nên cung nhân đóng cửa rất sớm đi
ngủ. Cừu Nhi là người mới, tới lại trễ, cho nên được an bài ở gian phòng
vắng vẻ .
Bất quá nàng đối với Vịnh Nhi an bài cũng không có bất kỳ ý kiến,
người mới bị chèn ép, đây là chuyện bình thường, hơn nữa vắng vẻ có chỗ
tốt của vắng vẻ. Tỷ như, có thể có tình lang tư tình. . . . . .
Sau khi người gõ mõ cầm canh gõ hai tiếng, một thân ảnh xuất hiện ở
ngoài cửa phòng của Cừu Nhi, “Thùng thùng” hai tiếng, cửa “chi nha” mở
ra, lộ ra một khe hở nhỏ, mà người cũng thuận thế lắc mình đi vào, cửa lập
tức bị khép lại.
Người này đi vào, lập tức kéo lấy Cừu Nhi, vừa ngửi tóc của nàng, hai
tay vừa nhắm dò vào trong vạt áo của nàng, “Tâm nhi, nhớ chết ta!”