“Tô Mi, ngươi còn nói!” Tố Nguyệt ở một bên cười đến gãy lưng, Tô Mi
mới phát hiện mình liên tiếp nói rất nhiều “kê” đi ra ngoài, vội vàng dừng
lại, “Tóm lại, tiểu thư, các nàng tới tuyệt đối không có chuyện tốt gì, ngài
đang ở trong nhà ấm áp, chớ cùng các nàng chấp nhặt!”
“Tại sao không đi? Chẳng lẽ ta sợ các nàng sao?” Người đưa tới cửa tìm
tự tìm khổ, sao nàng lại không cho họ được như ý chứ. Vừa lúc Phượng
Thương không có ở đây, nàng cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy, “Tố
Nguyệt, lấy ra áo choàng cho ta, ta đi gặp các nàng!” Chờ lúc Mộ Dung
Thất Thất đi tới cửa Mai Hương viên, Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ
Điệp đã đông lạnh chịu không được.
Kể từ khi Hoàn Nhan Bảo Châu tới náo loạn một lần, muốn vào ở Mai
Hương viên, sau lại bị Phượng Thương đuổi đi ra, Phượng Thương đã
xuống lệnh. Trừ Hoàn Nhan Khang, những người khác bất luận kẻ nào
muốn vào Mai Hương viên đều phải thông báo. Đạo lệnh này vừa ra, trực
tiếp đem Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp chắn ngoài cửa.
Mộ Dung Thất Thất dĩ nhiên biết những thứ này, cho nên mè nheo trang
điểm trang phục làm thật lâu mới đi ra ngoài, bây giờ nhìn đến Hoàn Nhan
Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp miệng có chút tái xanh, nàng tâm tình thật
tốt: “Ơ, để cho công chúa và Mục tiểu thư đợi lâu! Thật là ngại quá!”
Mặc dù ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng mà trên mặt Mộ Dung Thất Thất
một chút đau lòng cũng không có, lại càng khiến Hoàn Nhan Bảo Châu
cùng Mục Vũ Điệp giận đến nghiến răng, nhưng người là Mai Hương viên,
là địa bàn của Phượng Thương, chung quanh cũng là thị vệ của Phượng
Thương, các nàng chỗ dám ở chỗ này đối với Mộ Dung Thất Thất động thủ
đây.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Chúng ta đi thôi!” Hoàn
Nhan Bảo Châu xé ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng