cung là hoàng huynh của ngươi! Ngoan, gọi hoàng huynh! Hoặc là, Bổn
cung đem ngươi đưa tới hoàng cung, để cho phụ hoàng nhận thức nữ nhi
giả mạo này!”
“Hoàng huynh. . . . . .” Hoàn Nhan Bảo Châu khóc không ra nước mắt.
Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? đầu óc toàn là phân a! Thế nhưng vì để có
thể giết chết Mộ Dung Thất Thất, đem nhược điểm của mình đưa đến tay
người, còn vì vậy mà bị khi nhục! Nếu nàng cái gì cũng không nói, hảo hảo
mà làm Bảo Châu công chúa, đến lúc đó gả cho Long Trạch Cảnh Thiên
làm Vương Phi, sau này khi đến Tây kỳ quốc làm hoàng hậu, thật là tốt biết
bao! Tại sao nàng lại ngu xuẩn như vậy chứ!
Hoàn Nhan Bảo Châu lâm vào oán giận mình thật sâu, môi Hoàn Nhan
Hồng một ngụm cắn lấy vành tai Hoàn Nhan Bảo Châu , đau đến mức làm
cho nàng hét lên.
” Nếu ngươi không chuyên tâm, Bổn cung sẽ trừng phạt ngươi!” Hoàn
Nhan Hồng cười tà , trong mắt lạnh lẻo càng lúc càng nồng đậm, “Ngoan
ngoãn làm muội muội Bổn cung, Bổn cung sẽ giúp ngươi đạt thành mong
muốn! Nếu không, Bổn cung không ngần ngại để mỹ nhân như thế mà
hương tiêu ngọc vẫn.” Hoàn Nhan Hồng nói như thế, Hoàn Nhan Bảo Châu
trốn tránh nữa cũng không được.
Hoặc là chết, hoặc là đón hùa theo ý nói của Hoàn Nhan Hồng. Nàng
không muốn chết, nàng nhát gan, nàng sợ, nàng còn có thù còn không có
báo, cho nên không thể chết được! Vừa nghĩ tới báo thù, Hoàn Nhan Bảo
Châu lần nữa đem Mộ Dung Thất Thất hung hăng hận một lần, cũng là vì
nữ nhân này, do nữ nhân này hại nàng! Tất cả khuất nhục cũng là do Mộ
Dung Thất Thất ban tặng, thù này phải báo!
Nghĩ được như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu không hề căng thẳng như vậy
nữa, thân thể áp lên trên người Hoàn Nhan Hồng , “Hoàng huynh, ngươi