sẽ nghĩ rằng trên vai Liễu Hồ Nguyệt chỉ là một vật đầy lông.
Nàng nâng ngón tay, nhẹ nhàng giữ đầu Cầu Cầu rồi cúi đầu nhìn Liệt
Hỏa báo: “Ngươi có tên không?”
”Có, chủ nhân gọi ta là Liệt Hỏa.” Ánh mắt Liệt Hỏa báo giận giữ,
trừng mắt nhìn Cầu Cầu đang làm mặt quỷ với nó trên vai Liễu Hồ Nguyệt.
Chính con vật nhỏ này phá hủy chuyện tốt của nó, cũng may nó gặp được
chủ nhân không phải người thường. Nó tin rằng dựa vào thể chất yêu nghiệt
của Liễu Hồ Nguyệt nhất định có thể một phen đội trời đạp đất.
”Liệt Hỏa đúng không? Hay lắm.” Cái tên Liệt Hỏa này rất xứng với
Liệt Hỏa báo. Liễu Hồ Nguyệt lấy tay xoa xoa đầu Liệt Hỏa báo, nói:
“Ngươi ở trong rừng rậm có từng gặp một người, chính là nhân loại xâm
nhập Cổ Lạc sâm lâm mấy ngày trước?”
”Nhân, nhân loại sao? Xông đến mấy ngày trước?” Giọng Liệt Hỏa
báo hơi run rẩy, đặc biệt khi nàng đề cập đến "Xâm nhập Cổ Lạc sâm lâm
mấy ngày trước", đồng tử nó đổi sắc, giống như đã gặp nhân vật đáng sợ
nào đó.
”Ngao ngao ~~” Nhục Cầu nhảy dựng lên, kêu vài tiếng với Liệt Hỏa
báo.
Liệt Hỏa báo không vui liếc nó, sau đó gật đầu trả lời: “Có.”
”Hắn trông như thế nào? Ngươi thấy hắn ở đâu? Giờ hắn ở đâu ngươi
biết không?” Nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ Liệt Hỏa báo
thật sự gặp, không biết có phải ngốc tử kia không.
Liệt Hỏa báo lắc đầu, nói: “Chủ nhân, thực lực nhân loại kia cao hơn
ta. Hắn còn chưa tới gần ta thì ta đã chuồn trước rồi.”
”Cao hơn ngươi?” Liễu Hồ Nguyệt mông lung.