"Phượng vương gia, Phượng vương gia..." Thanh âm Thược Dược ở
xa xa truyền đến, Phượng Dật Hiên đi theo Liễu Hồ Nguyệt ra khỏi từ
đường, Thược Dược liền cùng đi ra ngoài tìm bóng dáng Phượng Dật Hiên.
Liễu Hồ Nguyệt nghe được tiếng Thược Dược kêu to, lập tức huơ huơ
tay: "Ở chỗ này."
Thược Dược nhìn thấy Liễu Hồ Nguyệt, liền chạy tới chỗ Liễu Hồ
Nguyệt.
Đến trước mặt Phượng Dật Hiên,Thược Dược ho vài tiềng nói:
"Phượng vương gia, Hoàng thượng tìm ngươi."
"Không quay về." Phượng Dật Hiên nhíu mày, hai tay gắt gao bắt lấy
cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, đem mặt để sát trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt,
hung hăng cọ một chút.
Đại khái là động tĩnh của Phượng Dật Hiên quá lớn, đem nhục cầu ở
sau gáy Liễu Hồ Nguyệt cọ tỉnh.
Nhục cầu tỏ vẻ không vui, thăm dò bên trong, làm khi nhìn đến
Phượng Dật Hiên, hai mắt nhục cầu trừng lớn, nhe hàm răng sắc nhọn, một
bộ dáng hung ác nhìn Phượng Dật Hiên, miệng phát ra tiếng kêu khó hiểu.
Phượng Dật Hiên thấy vậy, lập tức buông lỏng cánh tay Liễu Hồ
Nguyệt ra, lui ra phía sau vài bước, căm giận nói: "Ngươi, ngươi là ai, làm
sao có thể ngủ ở trên người nương tử?"