RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 380

“Dĩ nhiên, rạp xiếc đã khác đi khi không có ngài ấy, với chúng tôi là thế,”

Lorena đáp. Cô ngừng lại thận trọng trước khi nói tiếp. “Bản thân rạp xiếc
cũng có vẻ gì đó khang khác. Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là có điều gì đó...”

“Điều gì đó nằm ngoài trật tự,” Victor chen vào. “Như đồng hồ không

đung đưa đúng cách.”

“Ngài ấy qua đời khi nào vậy?” Bailey hỏi. Cậu không dám hỏi là đã qua

đời như thế nào.

“Chính là đêm này một năm về trước,” Victor đáp.

“Ồ, tôi đã không nhận ra đấy,” Lorena nói.

“Nâng cốc vì Herr Thiessen,” Victor đề nghị, đủ lớn tiếng để cả bàn nghe

thấy, và anh nâng ly mình lên. Ly được nâng lên quanh bàn, và Bailey cũng
nâng ly.

Những câu chuyện về Herr Thiessen vẫn tiếp tục trong bữa tráng miệng,

chỉ bị chen ngang bởi một cuộc thảo luận về chuyện vì sao cái bánh bông lan
lại được gọi là bánh nướng trong khi rõ ràng nó là bánh bông lan. Victor cáo
lỗi rời đi sau khi uống xong cà phê, từ chối tham gia vào cuộc tranh luận
bánh trái.

Khi anh quay lại bàn ăn, trên tay anh có một bức điện tín.

“Các bằng hữu ơi, chúng ta sẽ tới New York.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.