12
Tôi cẩn thận quan sát Finlay, cố gắng quyết định xem mình nên tin
ông ta ở mức nào. Đây sẽ là quyết định mang tính sống còn. Cuối cùng tôi
cho là câu trả lời của ông đối với một câu hỏi đơn giản sẽ giúp tôi ra quyết
định.
"Bây giờ họ sẽ cho ông làm đồn trưởng chứ ?" tôi hỏi.
Ông ta lắc đầu.
"Không," viên thám tử nói. "Họ sẽ không đưa tôi lên làm đồn
trưởng."
"Ông chắc chắn về chuyện đó không ?"
"Chắc chắn."
"Quyết định của ai ?"
"Của thị trưởng," Finlay đáp. "Thị trưởng thị trấn chỉ định người đứng
đầu đồn cảnh sát. Ông ta đang tới đây. Một tay tên là Teale. Một gia đình
lâu đời ở bang Georgia. Tổ tiên là một trùm đường sắt sở hữu mọi thứ trong
tầm mắt ở khu vực này."
"Đó là tay các ông dựng tượng hả ?" tôi hỏi.
Finlay gật đầu.
"Caspar Teale," ông nói. "Ông ấy là người đầu tiên. Từ đó tới nay
người ta đều chọn lãnh đạo là người của dòng họ Teale. Viên thị trưởng này
phải là chắt hay gì đó."
Tôi đang ở giữa một bãi mìn. Tôi cần tìm đường quang chạy qua bãi
này.
"Chuyện về tay Teale này thế nào ?" tôi hỏi Finlay.
Viên cảnh sát nhún vai, cố tìm cách giải thích.
"Lão chỉ là một tay người miền Nam khốn kiếp", ông nói. "Một gia
đình lâu đời ở Georgia, có lẽ một thế hệ lâu đời của những tay miền Nam
khốn nạn. Họ đã nắm chức thị trưởng nơi này ngay từ đầu. Tôi dám nói
rằng tay này tồi tệ không kém gì những kẻ còn lại."
"Ông ta đau buồn không ?" tôi hỏi. "Khi ông gọi cho ông ta thông báo
vụ Morrison ấy ?"
"Lo lắng, tôi nghĩ thế," Finlay đáp. "Ông ta ghét tình trạng rối ren."